Tiêu Nhi giật minh, con người màu đỏ nhạt lập tức biến thành màu đỏ tươi: "Này này, cái miệng quạ của anh có thể đừng có nói bậy được không? Nhiều người cố gắng lâu như vậy, nếu anh không muốn sống nữa thì hà cớ gì phải chống đỡ đến bây giờ chứ?"
Cổ họng Hoắc Kiến Phong tràn đầy sự chua xót nhưng trên mặt lại nhẹ nhàng nở ra một nụ cười: "Tôi muốn sống, tôi muốn sống thật tốt, tôi muốn sống với cô được bao lâu thì sống, sống được bao lâu thì ở bên nhau bấy lâu, nhưng tình hình thực tế như thế này không ai biết được sẽ như thế nào, vậy nên những giây phút còn lại tôi không muốn lại rời xa cô một lần nào nữa."
Vậy nên, lúc nãy là anh đang dùng cách khích tướng hay sao? Tiêu Nhi hoàn hồn lại, chợt nhận ra được sự quan tâm hỗn loạn của mình.
Cô có chút khỏ chịu cau mày, người đàn ông này vẫn giống hệt trong quá khứ, đều có thể khiến cô đánh mất lòng minh mọi lúc mọi nơi, còn có thể thao túng được cảm xúc củacô.
Hoắc Kiến Phong buông tay cô ra, từng bước từng bước lào đào đi đến bên cạnh giường.
Anh run rấy gỡ sợi dây Tam Bát kia xuống rồi một mình nằm vào một góc giường.
"Tiêu Nhi, tôi mệt rồi, tôi muốn nghi ngơi." Anh quay lưng về phia cô, không để cho cô thấy được cảm xúc của mình, Anh không muốn để cô biết rằng anh đã cố gắng như thế nào mới có thể giả vờ nhẹ nhàng nói ra những lời như vậy.
Năm năm không có cô, anh không sợ chết, thậm chí ngày nào cũng chở đợi ngày kết thúc, nhưng bây giờ anh luôn luôn muốn được sống tiếp, được sống cùng với cô và con trai của bọn họ.
Tiêu Nhi thấy vậy vội vàng đi đến kéo tầm chăn ra rồi chậm rãi đỡ anh nằm ngồi trên giường: "Anh đợi một lát, uống thuốc trước đã."
Cô xoay người nhanh chóng đi lấy một cốc nước ẩm đưa cho anh rồi lại cấn thận lấy một hộp gỗ màu đen từ trong túi ra lấy một viên thuốc màu đen đưa cho anh.
Hoắc Kiến Phong cũng không cần nhìn xem là thử gì liền bỏ vào miệng rồi uống một ngụm nước, một mùi hương đẳng và nổng đang lan tỏa trong miệng củaanh, anh cau mày nói: "Thuốc bắc? Có hiệu quả không?"
Tiêu Nhi cẩm lấy cốc nước trong tay anh đặt qua một bên rối thàn nhiên nói: "Tôi cũng không biết, nhưng ông ngoại tôi và tien bối Cổ Thần đã tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo ra nó, tôi tin tưởng bọn họ."
Lông mày của Hoắc Kiến Phong giãn ra: "Được, cô tin tưởng bọn họ thì tôi cũng tin tưởng bọn họ, có hiệu quà hay không cũng không sao, cô muốn tôi uống thì tôi sẽ uống."
Trong đầu của Tiêu Nhi đột nhiên nhảy ra một câu nói: "You jump! I jump!" Nhip tim của cô liền bắt đầu đập nhanh lên gấp hai lần, cô đỡ anh nằm xuống roi nhẹ nhàng nói: "Nghỉ ngơi cho thật tốt." Cô nói xong liền quay người đi vào phòng tắm, không để cho anh cơ hội nói thêm gì nữa,
Trong phòng tắm rất nhanh liên truyền đến tiếng nước chảy, thời gian trong chốc lát quay trở lại nhiều năm về trước.
Hoắc Kiến Phong nhắm mắt lại, trải tim từ từ ổn định trở lại.
Tiêu Nhi cầm khăn ẩm đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Hoắc Kiến Phong đang nhắm mắt nghi ngơi, khóe miệng cô liền nhéch lên.
Mặc dù trên mặt đã có nếp nhăn nhưng khi anh yên lặng thì vẫn có sứcmạnh khiến cho tim người khác đập nhanh như trước.
Cô cúi người dùng khăn ấm xoa lên nếp nhăn giữa lông mày của anh: "Tôi lau sơ trước cho anh, đợi ngày mai nghỉ ngơi tốt rối, có sức rồi thi tầm rửa cho sạch sẽ." Cô vừa lau vừa lầm bẩm, Hoắc Kiến Phong không nói gì, trông như đã thật sự ngủ rối.
Tiêu Nhi lau hết toàn bộ gương mặt của anh, đang chuẩn bị đứng dậy thì nhìn thấy anh lại cau mày, cô bất đắc dĩ cười nhẹ rồi đưa tay vuốt lông mày của anh ra, nhưng ngay khi tay cô vừa chạm đến trán anh thì đã bị anh nắm lấy.
Hoắc Kiến Phong đột nhiên mờ mắt, hốc mắt sâu thầm đột nhiên biến thành màu đỏ tưới.
Tiêu Nhi ngẩn người, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh lúc anh bị trúng cổ độc, trong lòng đột nhiên này lên nỗi bất an: "Kiến Phong, anh sao vậy?"
Hoắc Kiến Phong chi nhìn cô chằm chằm không nói gì rồi đột nhiên dùng sức kéo cô vào trong lòng mình.
Tiêu Nhi không có phòng bị gì, đầu lập tức đập vào ngực anh.
Cô nghe thấy được tiếng tim đập của anh, vô cùng nhanh và có lực.
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng ập đến, Hoắc Kiến Phong lật người đè cô xuống người người mình.
Nỗi sợ hãi quen thuộc lại ập đến, ảnh mắt Tiêu Nhi tràn đầy sự lo lắng: "Kiến Phong, Kiến Phong, anh nhìntôi này, mau nhin tôi!" Cô vừa vùng vẫy vừa gọi anh.
Ý nghĩ đẹp để kèm theo một nguốn sức mạnh tran ra khòi lòng ngực của Hoắc Kiến Phong rối nhanh chóng truyền đến tử chỉ.
Anh nằm chặt tay Tiêu Nhi rối ấn chặt cô xuống nhưng vì cơ thể vẫn còn yếu ớt liền cau mày thờ hồn hết: "Đừng động đậy, tôi như thế này rất mệt." Giọng nói của Hoắc Kiến Phong vô cùng trầm thấp như muốn siết chặt cổ họng lại.
Trái tim của Tiêu Nhi chùng xuống, hành động trên tay cũng lập tức dừng lại.
Hoắc Kiến Phong nhằm mắt lại rồi hít sâu một hoi: "Thuốc của ông ngoại xem ra thật sự có tác dụng, bây giờ tôi cảm thấy cơ thể mình tràn đầy sức lực, giống như đã được khôi phục trở lại.
Không phải, cảm giác giống như là được quay lại tuổi hai mươi vậy." Khi anh mở mắt ra lại lần nữa, trong mắt vẫn còn một màu đỏ tươi nhưng đôi mắt lại trong veo, không còn đục ngầu như trước nữa,
Trái tim đang bị kéo căng của cô cuối cùng cũng được thả xuống, không phải là phát độc, không phải phát độc thì tốt...
Tiêu Nhi đưa tay định đầy anh ra: "Vậy...!vậy anh nằm xuống trước đi, tôi thay anh kiểm tra....!Um!" Cô chưa kịp nói xong thì đôi môi mỏng liền bị người đànông chặn lại.
Tiêu Nhi bất ngờ mở to mắt, cô cố gắng đẩy anh ra nhưng sức lực của anh quá lớn, cô không thể nào thoát ra được.
"Tiêu Nhi.." Một giọng nói trầm thấp từ tính lướt qua tai cô, nhiệt độ trong phòng cũng đột ngột tăng lên.
Hai má Tiêu Nhi nóng lên, cô đột nhiên nghĩ đến lời nói của Hồng Nhữ và biểu hiện kỳ quái muốn nói lại thôi của hai ông cụ.
Hồng Nhữ nói: Có liên quan đến tình yêu.
Ông ngoại nói: Ở bên cạnh anh, tận mắt nhìn anh uống viên thuốc này, bất luận ở nơi nào không thuận tiện thì nhất định không được cho anh ăn...
Thì ra lời bọn họ nói là có ý này.
Lẽ nào thật sự chỉ có cách này mới cứu được anh? Tiêu Nhi nhíu mày nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ.
Hoắc Kiến Phong càm thấy cơ thể cô thà lòng, không còn vùng vẫy nữa nên anh cũng thả lỏng sức lực ra.
Tiêu Nhi đột nhiên ôm lấy anh, hai mắt nóng rực, chỉ cần có một cơ hội trong 1 triệu khả năng thì cô cũng sẵn sàng thử vì anh.
Cô đấu tranh suy nghĩ một lúc lâu sau mới chua xót dựa vào vòng tay của Hoắc Kiến Phong rồi lười biếng nói: "Làm sao anh sức lực của anh lại lớn như vậy cơ chứ"Hoắc Kiến Phong nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán cô, khóe môi cong lên nở một nụ cười nhẹ, giọng nói có chút trầm thấp: "Còn không phải là vì em hay sao..."
Tiêu Nhi quay đầu trừng mắt nhìn anh: "Anh còn có tâm tư đùa được? Vậy anh có muốn đi tắm không?"
Trong phòng không có ánh sáng, ánh trăng thưa thớt hắt vào từ tấm kính trong suốt từ trắn đến sàn, ánh sáng mờ ảo nhưng vẫn có thể thấy rõ ánh sáng của người đàn ông.
Trong lúc thất thần, lông mày của anh giãn ra không ít, không còn trông già nua như trước nữa.
Khỏe môi Hoắc Kiến Phong càng cười sâu hơn, đôi mắt sâu thẳm đột nhiên lóe lên một tia quỷ dị: "Em còn muốn...!em đang ám chỉ tôi?"
Hai má Tiêu Nhi nóng bừng, eo cô đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, người đàn ông này thật sự không biết thế nào là thỏa mãn! Cơ thể anh lúc này như thế nào trong lòng anh không biết rõ sao?
"Mơ đi!" Tiêu Nhi trừng mắt nhìn anh, nhưng chỉ nhìn thấy giọt mo hôi ở trên mũi của anh, có lập tức siết chặt tay mình rồi quay lưng lại nói: "Ngủ đi!"
Hoắc Kiến Phong sững sờ, ký ức trước đây đột nhiên ùn ùn kéo đến, như thể tất cả mọi chuyện chỉnhư mới là ngày hôm qua.
Lần đầu tiên trở thành thần y chữa bệnh cho anh, lại còn già vo là một người mù véo đầu mũi của anh.
Lúc đó, anh lại nghĩ vị thần y có chút không đứng đan...
Đôi môi mỏng của Hoắc Kiến Phong khe câu lên, đôi mắt đen láy của anh sáng như sao.
Anh duỗi tay ra ôm lấy cô vào lòng: Tiêu Nhi cảm ơn em! Câm ơn em đã luôn ở bên cạnh anh!.