"Không thành vấn đề, không thử thi sao biết được?" Hoắc Kiến Phong không quan tâm,
Loại công trình nghiên cứu khoa học có ý nghĩa to lớn đối với sự phát triển của nhân loại, không cần tự mình bỏ tiền ra, một khi tiến vào bên trong của đối phương, còn chưa chắc trong tương lai thứ này sẽ thuộc về ai.
Ngài Dịch không biết kế hoạch của anh, ông ấy lo lång nhắc nhở: "Ngài Hoắc, cậu đã xem qua tài liệu, cậu có biết ai là người đứng đầu tập đoàn Hùng Ưng không?"
Hoắc Kiến Phong nhàn nhạt nhướng mày: “Trong thông tin có một người lại Trung - Nhật tên là Kenny Đinh.
Anh ta đã nghiên cứu những thứ này từ khi còn nhỏ, và anh ta đã đưa ra nhiều ý kiến quyết định trong suốt dự án.
Nếu tôi không nhầm thì hằn phải là người này."
Ngài Dịch gật đầu, nhưng trong mắt không c vui mừng, chỉ có lo lắng: "Anh ta là người điên, có thể làmbất cứ việc gì đều có thể đạt được mục đích của chính mình, không có giới hạn nào cả.
Ngài Hoắc, tôi đấy cậu ra là vì không con dưong nào để đi, hơn nữa là vì tôi tin rằng với khả năng của cậu, dù có đứng sau song sắt cũng có thể nghĩ ra cách thoát khỏi tầm kiểm soát của anh ta.
Ngài Hoắc, trong thời gian ngắn dự án WK gần như không thể thành công."
Ngài Dịch ngữ điệu rất nặng nề.
Tuy không phải là người tốt nhưng cũng là người có tài, nếu không phải là đã cùng đường, ông ấy sẽ không đặt một người thông minh lanh lợi như Hoắc Kiến Phong vào vòng nguy hiểm.
Nhân tài nên có không gian để phát triển và cống hiến ý nghĩa hơn, thật tiếc nếu phải nằm trong tay của tập đoàn Hùng Ung
Hoắc Kiến Phong điểm nhiên gật đầu: “Tôi biết.
Tập đoàn Hùng Ưng là một tập đoàn đen khét tiếng quốc tế mà mọi người đều khinh bỉ.
Nhưng riêng dự án này, Ngài Dịch, tôi rất hứng thú.
Bất kể mục tiêu cuối cùng của họ là gì? Nếu dự án này thành công, đối với sự phát triển của nhân loại thì ý nghĩa có lại nhiều hơn là bất lợi.
Hơn nữa, Kenny Đinh không phải là người không có đầu óc, bọn họ đã thu hút hơn bảy mười trong số một trăm hacker hàng đầu trong những năm này, kết nối mấy chục người lại với nhau, là một ngườisử dụng Internet, tôi nên học hoi từ điều này"
Ngài Dịch khẽ nheo mắt: "Ngài Hoắc có thể đưa ra quyết định này, chứng tỏ đây là một quyết định có suy nghĩ thầu đảo, nhưng tôi đã quá già và sợ đấu sợ đuổi.
Nếu cậu có lòng tin như vậy thì tôi có thể yên tâm.
Tuy nhiên, tôi nghe nói trong toàn bộ hành trình của minh, cậu đều mang theo cô Tiêu phải không?"
Nói đến Tiêu Nhi, đáy mắt Hoắc Kiến Phong bất giác cũng hóa tia sáng nhẹ nhàng: “Đúng vậy.
Sau khi xử lý chuyện ở nước Thanh Bạch, chúng tôi sẽ cùng nhau đi tập đoàn Hùng Ưng kia."
Ngài Dịch cau mày: “Ngài Hoắc, thứ cho tôi nói thẳng, mặc dù tôi có nghe Hồng Nhữ nói, cô Tiêu thông minh cơ trí, biết đông y và hiểu công nghệ thông tin, nhưng cô ấy là phụ nữ và là người cậu quan tâm nhất.
Cậu đưa cô ấy đi như thế này, không sợ cô ấy trở thành sự uy hiếp của cậu sao? Nếu như vậy, hệ SỐ rủi ro của cậu không phải là một cộng một, mà là một bội số tăng thêm."
"Tôi hiểu.
Nhưng tinh huống hiện tại của tôi có thể không còn nhiều thời gian, tôi không muốn xa cô ấy nữa."
Đôi mắt Hoắc Kiến Phong thoảng hiện lên một tia phiền muộn, nhưng ngay sau đó anh lại mim cười tựtin: "Thật ra, Tiêu Nhi có thể không tro thành điểm yếu của tôi, mà tôi có thể là gánh nặng của cô ấy.
Tóm lại, chỉ có ở bên cô ấy, tôi mới có thể yên tâm, mà cô ấy cũng vậy.
Chúng tôi có thể là điểm yếu của nhau, nhưng chúng tôi cũng sẽ là áo giáp của nhau."
Ngài Dịch sửng sốt, lập tức mim cưoi nhẹ nhõm: “Ngài Hoắc, tình cảm cứng hơn sắt đá, dùng cho cậu và cô Tiêu thật quá thích hợp."
Ông ấy cảm chiếc ấm tử sa trên bàn, thêm trà thơm cho Hoắc Kiến Phong rồi bưng chén trà lên: "Vây thì người khởi xưởng tội đây không cần nói nữa.
Cậu cứ yên tâm đến đó, việc còn lại cử giao cho tôi.
Mong cậu và cổ Tiêu liên thủ diễn xuất đặc sắc, tôi xin chúc các người phất cờ là đánh thắng và sớm quay trở lại."
Hoắc Kiến Phong nâng chén trà lên bằng đôi tay gầy guộc khô đét: “Được rồi, nhận lời chúc của ông." Chén tử sa chạm nhẹ giữa không trung, phát ra âm thanh giòn tan.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, trong lòng có một tia trào dâng.
Vào bữa tối, nơi ở nhà họ Hoắc.
Đến bàn ăn, thấy mọi người ăn uống gắn xong, Hoắc Kiến Phong nói với bà cụ và những người khác về những chuyện trong ngày đã bàn bạc với Tiêu Nhi.Bà cụ Hoắc sau khi ăn xong miếng cơm cuối cùng lặng lẽ đặt đũa xuống, trắm giọng nói: "Kiến Phong, cháu đã quyết định rối sẽ không thay đổi nữa sao?"
Hoắc Kiến Phong rũ xuống mi mắt, cung kính nói: "Bà nội, chúng cháu sẽ đi sớm về sởm, bà đừng lo lång
Đây là không thể không đi!
Bà cụ Hoắc tựa lưng vào ghế, vẻ mặt ủ rũ không nói lời nào.
Dì Mẫn khuyên giải an ủi: “Cậu ba, mo ba, bà cụ đang ngóng trăng trông sao mong hai người về.
Mấy ngày nay mới sum họp gia đình.
Bà cụ luyễn tiếc các người, tôi cũng không nỡ! Nếu trì hoãn thì có được không?"
Dự đoán sẽ có phản ứng như vậy, Tiêu Nhi mím môi lắc đầu: "Bà nội, di Mẫn, thực xin lỗi! Bạn của chúng cháu vẫn còn ở nước Thanh Bạch, bất kể thế nào, chủng cháu cũng phải đưa bọn họ trở về.
Về tập đoàn Hùng Ưng, cô ấy và Hoắc Kiến Phong ngụ ý lựa chọn không nói, dù sao cũng liên quan đến tập đoàn đen tôi, e rằng bà cụ sẽ không chịu nổi.
Vân Thiên từ lâu đã nhạy bén ý thức dưoc quyết định của bọn họ, cả bữa cơm cũng không nói nhiều, nghe xong lời giải thích của Tiêu Nhi, trực tiếp đặt đũaxuống: "Bà nội, các vị trường lối, cháu ăn no rồi, mọi người cử từ từ dùng"
Cậu không gọi Tiêu Nhi hay Hoắc Kiến Phong, chi gọi chung chung, gật đầu trước đám đông trói chân nhỏ giảm xuống rời khỏi bàn ăn.
Ai nấy có thể thấy rằng cậu đang không vui.
Nhưng trong không khí như vậy không ai vui vẻ nối, nhất thời không biết thuyết phục bọn họ như thế nào.
Vân Thiên mím môi mỏng, khuôn mặt non nớt hơi phổng lên cứng ngắc.
Cậu không cần ai giữ lại, cũng không đợi ai giữ lại, cứ thể bước thẳng ra cửa.
Nhưng vừa bước tới cửa nhà ăn liễn bị hai chân thẳng tắp chặn lại.
Vẫn Thiên ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt vừa quen vừa lạ.
Dáng người cao mảnh khảnh, đường nét khuôn mặt tinh xảo, mái tóc đen dài hơi xoăn, trang điểm nhẹ, nhưng đôi môi đỏ như lửa, một thân giỏi giang cùng bộ trang phục chuyên nghiệp, nghiêm chinh giống Tiêu Nhi ở nơi làm việc,
Nhưng trong cơ thể cô ấy lại có hơi tho khác vớiTiêu Nhi,
Anh mắt mọi người vốn ở trên người Vân Thiên, lúc này tự nhiên nhìn thấy bóng dáng kia, nhất thời đểu là sững sở.
Bọn họ nhìn người đứng ở cửa, sau đó nhìn Tiêu Nhi ngoi ở bàn ăn.
Tiêu Nhi chậm rãi đứng dậy, hai mắt trợn lên, vẻ mặt mờ mịt, chỉ có Hoắc Kiến Phong sắc mặt bình tĩnh như thường.
DÌ Mẫn thì thắm cảnh tượng trước mắt với bà cụ, bà cụ Hoắc giật mình nằm lấy tay bà ấy: "Thật sao?"
Di Mẫn vội vàng siết chặt tay bà cụ: “Thật."
Hoắc Tuấn Nghĩa phục hồi tinh thần, theo bản năng tiến lên kéo Vân Thiên lùi lại hai bước, cảnh giác chăn ở phía trước nói: "Này, cô là ai? Là chị em song sinh của em dâu tôi sao?"
Người phụ nữ cười duyên lắc đầu: "Không, tôi không phải chị em sinh đôi của cô Tiêu Nhi, hon nữa tôi cũng không có quan hệ họ hàng với cô ấy.
Nhưng theo thế hệ, tôi cắn phải gọi cô ấy là mẹ.
Tôi năm nay chưa được năm tuổi, nhỏ hơn anh trai Vân Thiên một chút."
Giọng của cô ấy rõ ràng và sắc nét, hầu như giống với Tiêu Nhi như đúc, nhưng có chút khác biệt về tócđộ và ngữ điệu.
Mà lời nói hùng hồn kia, mẹ và anh trai Vân Thiên, lại khiến mọi người kinh ngạc.
Hoắc Tuấn Nghĩa trợn tròn mắt không tin: "Bệnh thần kinh sao, cô cho rằng chúng tôi đều là trẻ con ba tuổi sao?"
Vân Thiên nhận ra điều gì đó, cau mày giật mạnh góc áo của Hoắc Tuân Nghĩa.
Hoắc Tuấn Nghĩa không nhận ra, tiếp tục làm ấm: "Lửa gạt giả danh cũng có giới hạn thôi, có tin tôi gọi cảnh sát bắt cô không?"
Hoắc Kiến Phong đứng dậy họ nhẹ một tiếng: "Anh hai, anh dừng kich động, cô ấy không phải người xấu.
Lộ Tây, cô tự giới thiệu bản thân với mọi người đi."
“Vâng."
Lộ Tây trả lời, gật đầu với Hoắc Tuấn Nghĩa, đi thẳng qua anh ta bước vào phòng khách.
Đấu tiên cô ấy cười với mọi người, chắp tay đặt ở bụng dưới, tao nhã, lễ phép cúi đầu: "Xin chào mọi người, tôi tên là Lộ Tây."
Cô ấy đứng thẳng dậy, đưa những ngón tay dài trắng nõn lên và bắt đầu cời cúc áo trước ngực..