Ảnh mắt Hồng Liệt không hề dời đi, vẫn ai oán nhìn Hồng Mẫn:
"Anh cả, em cũng không tin là anh sẽ hại em! Em tin, nếu như anh biết được người hại em là ai, nhất định sẽ chẳng do dự mà giúp em báo thù kẻ đó! Nhưng, anh biết không? Nếu một linh hồn chịu hàm oan mà chết muốn bảo thủ, thì kẻ mà nó muốn tìm chỉ có người đã hại chết nó thôi.
Bây giờ em có thể bám vào người Lâm Viên, tuy rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để chứng minh được hết thày mọi chuyện, phải không anh?"
Không đợi anh ta trả lời, Hồng Liệt gắng gượng nói hết: “Thời gian của ta đã chẳng còn nhiều, có lẽ sẽ nhanh chóng rời đi.
Nên ta nghĩ, đem những điều ta luôn muốn nói suốt bao nhiêu năm qua, kể hết cho mọi người biết."
Con người Hồng Mẫn bỗng chốc rut lại.
Tên điện trước mặt này, chắc chắn sẽ phun ra những điều bất Iới cho anh ta!Anh ta lập tức rút dao toan ngăn can, Vương Hậu Tida thoắt cái đè lại tay của anh:
“A Mẫn, đừng làm vậy! Người này có khuôn mặt của Hồng Liệt, thanh âm thuộc về Hồng Liệt, giờ phút này, người này chính là Hồng Liệt, là em trai con.
Cho em con một cơ hội để giãi bày đi.
Con trai, con nói đi, con còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành được, Mẫu hậu nghe đây!"
Một câu cuối cùng, Vương Hậu nhìn thẳng vào Hồng Liệt mà nói.
Trước mặt bao nhiêu người, Hồng Mẫn muốn phản đối cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể không cam lòng lui qua một bên.
Hắn đăm đăm nhìn Hồng Liệt, ánh mắt tràn đẩy vé cảnh cáo: “Ta khuyên người đừng có mà nói năng lung tung, nếu không thì đừng trách ta khiến cho người chết quá khó coi!"
Hồng Liệt làm như chẳng nhìn thấy vẻ tức tối của anh ta, trong mắt chỉ có độc một vẻ áy náy day dứt.
Anh ta đối với Quốc vương và Vương Hậu cung kinh củi minh:
"Phụ vương, Mẫu hậu, con bất hiểu, phụ lòng hai người dốc công dốc sức bổi dưỡng con bao năm qua.
Hai người từ khi con còn nhỏ đã luôn kỳ vọng ở con,nhưng con không nghe, bưong binh, không chịu trau đổi để bàn thân càng thêm vĩ đại để có thể giúp đỡ hai người phân ưu, chi biết ham chơi suốt ngày.
Nếu được làm lại cuộc đời này một lần, con nhất định sẽ nỗ lực, để trở thành một đứa con khiến hai người tự hào, trở thành một vị vương tử đủ tư cách của vương quốc này."
Anh ta nói đến cực kỳ chân thành, không ai ở đây mà không cảm thấy xúc động.
Trong mắt Quốc vương Phổ Mật và Vương Hậu Tida đong đầy nước mắt.
Vương Hậu Tida nhìn anh ta đẩy hien hòa, ánh mắt lại đẩy đau lòng: "Không đầu, Hồng Liệt, chỉ cần con có thể sống lại, con muốn làm gì cũng được cả.
Ta và phụ vương con, nhất định sẽ theo ý con, hai ta sẽ không cho con bất kỳ yêu cầu, bất kì gông xiềng nào nữa.
Chúng ta chỉ cần con khỏe mạnh, vui vẻ mà sống thôi."
Quốc vương Phổ Mật cũng theo đó gật gật đầu.
Nơi hốc mắt già nua chỉ toàn nỗi không nỡ.
"Con càm ơn! Càm ơn Phụ vương! Cảm ơn Mẫu hậu!"
Đôi mắt Hồng Liệt phiếm hồng, lễ phép củi mình, đoạn quay đầu nhìn về phía Nhị vương tử Hồng Tuấnvừa vội vàng chen vào:
"Anh hai, em cũng muốn cảm ơn anh, Từ nhỏ đến lớn, em gây ra chuyện xấu gì, cũng đều là anh thay em đi giải quyết.
Phu vương, Mẫu hậu trách mắng em, anh cả cứng rắn dạy dỗ em, chỉ có anh, chưa bao giờ nói với em dù chỉ một câu nặng lời, Em còn tường là em sẽ có rất nhiều để báo đáp anh, nhưng bảy gi..."
Anh ta cười đau xót: "Anh hai, em nợ anh.
Chỉ đành đợi đến kiếp sau trả lại."
Hồng Tuấn căn chặt răng, cổ kiếm nén không để bản thân phải khóc: "Hồng Liệt, em yên tâm đi! Anh nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau màn, báo thủ cho em!"
Hồng Liệt mim cười, vui mừng gật đầu, rồi từ từ xoay người nhin về phía Hoa Dung đang đứng một bên.
Trên gương mặt của Hoa Dung mang nụ cười ma Hổng Liệt yêu nhất, võ tư không lo nghĩ, chẳng kiêng dè điều chi.
Đội mắt lại chứa đẩy nước mắt.
Chớp mắt một cái, mắt đối mắt với Hồng Liệt, cô rốt cuộc không nhịn được, Hồng Liệt còn chưa lên tiếng, đã trực tiếp công đến nhào vào lồng ngực anh ta
"Anh ba!"Cất tiếng gào lon, giọng đau thương chực chở vở tan
Trong thoàng chốc, Hoa Dung khóc đến nức nở, như cả cơ thể đều là nước mắt.
Hồng Liệt bị ôm đến ngơ ngắn, cứ đứng ngở ra một chỗ chẳng biết làm sao.
Mọi người thấy hai người ôm chặt nhau sờ sờ ra đấy, không khỏi trừng lớn mắt.
"Tam vương tử không phải là Quỷ Hồn không có thân thể hà?"
"Tay Công chúa đáng nhẽ phải xuyên qua thân thể ngài ấy chứ?"
"Các người bị ngốc à? Hiện tại tính ra là Công chúa đang ôm lấy thân thể của Lâm Viên mà!"
"Nhưng Tam vương tử không phải vừa mới nói là Lâm Viên cũng đã chết rồi hay sao?"
Tiếng khóc đau đớn tâm can của Hoa Dung, bổi thêm tiếng xì xào bàn tán của mọi người truyền vào tai, đôi mắt Hồng Mẫn híp lại một đường,
Tiêu Nhi lặng im, thu hết biểu cảm của anh ta vào mắt.
Hoa Dung khóc tức tười một hói lâu, mới đánh vào
vai Hồng Liệt một cái, nức nở nói:"Anh ba, anh là đó ngoc! Ngu ngốc! Lòng anh lúc nào cũng suy tư cho mọi người, nhưng cứ cổ tình làm ra vẻ như chẳng hề gì, chang có ý gì cả.
Giá bộ chẳng quan tâm đến ai, chang thèm bận lòng chuyện gi! Anh có thể không cần vương vị, không cần đất nước này, dù anh có không muốn trợ giúp Phụ vương, tất cả đều chẳng có vấn để gì cả...!Nhưng anh là người thân của chủng em mà! Anh là anh trai ruột của em mà! Sao anh có thể nói đi là đi như vậy được chứ?!"
Cô ấy càng nói càng tức giận hơn, nổi giận đùng đùng chất vấn Hồng Liệt:
"Đồ ngốc anh! Anh nói em biết đi, tên khốn kiếp Lâm Viên kia vì có gì lại muốn giết anh? Vì sao? Có phải anh cả sai hắn làm vậy không.
Anh nói đi?!"
Giọng của cô lớn vô cùng, trong chớp mắt khi lời nói vừa dứt, không gian một mảnh yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều nổi lên lòng tò mò, vì sao cô ấy lại hỏi như vậy?
Lại tò mò, rằng liệu Hồng Liệt sẽ đáp lại như thế nào đây?
Ngay cả Hồng Mẫn cũng giật mình nhìn lại cô, hoàn toàn không hiểu tại sao cô ấy lại đột ngột gây khó dễ cho mình?
Song, vào ngay khoảnh khắc ai ai cũng trố mắt ranhìn này, Hoa Dung đã nhanh như chớp rút ra con dao đeo bên thắt lưng Hồng Tuấn, trực tiếp xông đến kế lên cố Hồng Mẫn.
Đến khi lưỡi dao lanh như băng kế sát yết hầu, Hồng Mẫn mới giật mình lấy lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Hoa Dung: "Em, em làm gì vậy?"
Mọi người hoàn toàn chưa định hình được chuyện gì vừa diễn ra, chi biết trợn mắt há mốm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Quốc vương Phổ Mật và Vương Hậu Tida bấy giờ mới phản ứng lại, khẩn trương lên tiếng trần an: "Hoa Dung, con làm gì vậy? Bình tĩnh lại chút, bỏ dao xuống!"
Hồng Tuấn cũng bị hoàng, cất lời phụ họa: “Đúng vậy, em à, mau bỏ dao xuống đi."
Hoa Dung chẳng hề để ý đến bọn họ, nghiêng đầu, dữ tợn liếc nhìn Hồng Mẫn: "Anh cà, bớt diễn lại đi, cái gì tôi cũng biết hết.
Anh cảm thấy Phụ vương và Mẫu hậu thiên vị anh ba, sợ bọn họ sẽ truyền ngôi lại cho anh ba, nên cố ý nhân lúc anh ba không ở đây, vu khống Tiêu Nhi là gián điệp hòng giam lỏng cô ấy.
Bởi vì anh biết rõ, một khi cô ấy gặp chuyện không may, anh ba chắc chắn sẽ bị loạn."
"Biết được lúc nào tôi sẽ giúp cô ấy tẩu thoát, anhđơn giản là nắm chặt thời điểm, cố phá hủy linh kiện trong máy bay, thậm chí còn phá hoại toàn bộ s6 dù nhày, để bọn họ một chút cơ hội thoát thân cũng không có.
Anh hại chết cả một đoàn bay, tận mấy mạng người đấy!"
Nghĩ đến Sát Bắc, đến người đàn ông đã lấy tính mạng mình lập lời thể voi minh, lưỡi dao của Hoa Dung lai kể sát cổ Hồng Mẫn thêm nữa, trong mắt chỉ toàn là ngọn lửa của lòng thù hận: "Nhưng rốt cuộc Tiêu Nhi vẫn sống sót, anh ba vẫn quay trở lại.
Anh sợ sự việc bị bại lộ, máy bay vừa đáp đất anh đã sai Lâm Viên đuổi theo giết chết anh ba.".