Hồng Liệt như thể không nghe thấy lời của anh, vẫn tự nhiên nói: “Dù là thị vệ trong cung, hay là quân ngoài cung thì mọi người đều tin tưởng vào khả năng của đại ca.
Từ nhỏ tôi đã biết đại ca mới là người thích hợp với ngôi vua này hơn, cho nên cho tới bây giờ tôi chưa từng muốn cạnh tranh cùng đại ca.
Để được tốt nhất cho quốc gia này thì lựa chọn người bảo vệ là anh ấy là lựa chọn thích hợp nhất..."
Hoa Dung cho rằng Hồng Liệt muốn đích thân vạch trần bộ mặt thật của Hồng Mẫn, nhưng không nghĩ tới anh ta sẽ nói ra mấy câu như vậy, cô ấy áo não ngắt lời nói: “Tam ca, anh điên rồi sao? Anh nói bậy bạ gì ở đây đó?"
“Anh nói thật." Hồng Liệt trông rất nghiêm túc, khỏe mắt anh ta liếc nhìn để đánh giá phản ứng của đại thần ở đây.
Có người ở vô cùng kinh ngạc, có người ở phản nộ, có người còn vui về thay Hồng Mẫn...
Hồng Mẫn hoi nhíu mày, tuy anh ta không biết đếncùng Hồng Liệt nói lời này là có mục đích gi, nhưng nghe vẫn thấy thoải mái thỏa män khác thường.
Trong lòng anh ta âm thẩm đắc ý, anh ta ho nhẹ một tiếng, mắng: "Hồng Liệt, anh không nên nói bây ở chỗ này! Anh có được ngày hôm nay, cả nước Thanh Bạch của chúng ta ngày nay đều dựa vào sự lãnh đạo của phụ vương.
Hiện tại thân thể phụ vương đang khỏe mạnh, sao em có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy? Lại nói, trước đây phụ vương đã chi định người kế vị ngai vàng rối, sẽ lựa chọn từ trong các Hoàng Tôn, em đã ôm nỗi hận mà chết, thì không cần quan tâm chuyện của người sống."
Hồng Liệt cười lên ha ha: "Đại ca, uống cho anh thông minh một đời lại hồ đồ như vậy.
Những lời này của phụ vương chi là để khảo nghiệm anh! Chúng ta đều biết, duy chỉ có anh không biết."
Hồng Mẫn ngơ ngẩn, không hiểu nhin anh ta.
Hồng Liệt giải thich: "Anh cho rằng phụ vương và mẫu hậu bất công với chúng ta, sủng ái với chúng ta, thật sự không biết là lý do của sự ưu ái này là họ nghĩ chúng ta vô dụng và không thể làm được nhiệm vụ lớn.
Bọn họ nghiêm ngặt đến mức gần như hà khắc mà thúc ép anh, là bởi vì bọn họ ký thác kỳ vọng với anh, hy vọng anh có thể nối tiếng, trở thành rồng phượng trong đám người, để bọn họ giao phó cả tương laiquốc gia này cho anh."
Quốc vương Phố Mật khiếp sợ nhìn Hồng Liệt, mặc dù hơi tức giận nhìn về phía Vương hậu Tida: "Làm sao Hồng Liệt biết những thứ này? Có phải là bà nói cho nó biết không?"
Khuôn mặt đẫm lệ của Vương hậu Tida lộ vẻ tràn ngập sự vô tội: "Tôi không nói.
Những lời này, chúng ta chi nói riêng, tôi chưa bao giờ nói với ai."
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, bao gồm cả chư vị vương tử vương nữ và các vị đại thắn.
Bọn họ gió chiều nào theo chiều nay, đoán tới đoán lui, nhưng chẳng ai nghĩ tới, người mà quốc vương và vương hậu hướng vào, thì ra từ đầu tới đuôi đều chỉ có đại vương tử Hồng Mẫn.
Hồng Liệt cười nhẹ: "Phụ vương, những lời này hoàn toàn không phải mẫu hậu nói cho con biết, cũng không có bất kỳ người nào nói cho con biết.
Đơn giản là bây giờ con là người đã chết một lần.
Con đã từng không nghĩ ra, nhưng lúc con chết, con bỗng nhiên hiểu ra rồi."
Quốc vương Phổ Mật và Vương hậu Tida trao đổi cái ảnh mắt, đôi mắt của họ đồng thời ảm đạm đi, họ dùng hành động thầm chấp nhận lời nói của anh ta.
Hồng Liệt quay đấu nhìn về phía Hồng Mẫn: "Đạica, anh xem, tất cả mọi người đều yêu anh nhất, bởi vì anh ưu tú nhất, mọi thứ anh cho di, moi người đều nhìn thấy."
Hồng Liệt nhếch miệng cười, như thể trước kia còn trẻ không biết gì, như thể vẫn đứng trước mặt người đại ca đảng kính nhất của mình.
Anh ta giang hai cánh tay ra, và ôm Hồng Mẫn thật chặt: "Đại ca, về sau, quốc gia này giao cho anh! Về sau, khổ cực anh rồi!"
Giọng nói của anh ta ôn hòa, thái độ vô cùng chân thành.
Hồng Mẫn cảm nhận được sức mạnh trên cơ thế Hồng Liệt, trong đầu anh ta trống rỗng trong chớp mắt, anh ta mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng trong chốc lát không nghĩ ra.
Trong khoảng khắc lưỡng lự, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, anh ta từ từ dang tay ra, ôm chặt Hồng Liệt.
Nhưng khi tay Hồng Mẫn chạm vào người Hồng Liệt, không ai chú ý tới, đôi mắt dịu dàng của Hồng Liệt đột nhiên trở nên sắc bén.
Anh ta nhanh chóng rút một lưỡi kiếm ngắn và sắc bén từ lưng minh, rồi lấy thế nhanh như chớp không kip bịt tai, lập tức đâm vào trái tim Hồng Mẫn,Máu đỏ thầm chây ra doc theo trang phục của
Hồng Man.
Mọi người đếu sửng sốt trước biến cố bất thinh linh này, sau đó ho la hét chạy tứ phía.
Cành tượng đột nhiên trở nên hỗn loạn, có thi vệ xông lên dùng đao thương chỉ vào Hồng Liệt.
Nhưng bọn họ lại kính nể đối với quỷ hốn từ trong xương, nên không dám tùy tiện ra tay, đang chờ Hồng Mẫn mệnh lệnh.
Hồng Mẫn choáng váng trước cảnh này.
Khi máu trào ra, cơ thể anh ta hơi rũ xuống, anh ta thờ hồn hiền, nhưng không nói một chữ.
Con người Hồng Liệt đỏ đậm, cảm xúc uất ức lâu ngày trào ra.
Anh ta cắn răng, rồi hung hăng rút đao ra.
Phụt.
Máu tươi phun ra từ trong lồng ngực Hồng Mẫn, nó bắn tung tóe lên mặt Hồng Liệt, cũng dính không ít trên người Hoa Dung và Hồng Tuần đang trong mắt hốc mom
Màu đỏ chói như lưới giãng khắp bầu trời, Vương hậu Tida đè ngực, trợn mắt rối trực tiếp hôn mê.
Vợ Đại vương tử và vợ nhị vương từ đứng ở phiasau vội vàng đỡ cô xuống.
Quốc vương Phổ Mật phục hối tinh thần lại, nói với đôi mắt đỏ ngầu đấy tức giận: "Người đâu, bắt tên Tam vương từ biến thành yêu nhân này lại."
Trong lúc sống chết, ông ấy quà nhiên vẫn nghe lời Hồng Liệt, lựa chọn Hồng Mẫn.
Hồng Mẫn che ngực, nhìn quốc vương và vương hậu, đáy mắt anh ta hiện lên tâm trạng phức tạp.
Tiêu Nhi tiến lên, ngăn càn quốc vương và thị vệ: "Bệ hạ, đợi đã! Xin ngài để Hồng Liệt nói hết những gì anh ấy muốn nói.
Mạng người quan trọng, há lại có thể đợi?
Quốc vương Phổ Mật tức giận đưa tay ra định đấy Tiêu Nhi ra, đang trong lúc lôi kéo thì Hồng Liệt mờ miệng lần nữa.
Trong mắt của anh ta là sự tức giận mãnh liệt, trên khuôn mặt tuấn tú không còn chút âm áp, chỉ có lòng căm hận thấu xương: "Người đã sở hữu tất cà rối, nhưng vì sao người không biết đủ? Vì dục vọng bàn thân, mà người giết người nhiều như vậy! Ta nhịn người để cho người, nhưng người vẫn không chịu buông tha ta và Tiêu Nhi, tai nạn máy bay là do người ra tay, để Lâm Viên giết ta cũng là mệnh lệnh của người.
Hai tay của người dinh đấy máu, người vốn cũng không phải làđại ca của ta, người là yêu nghiệt!"
Kèm theo một tiếng gào thét, đao trong tay Hồng Liệt, đâm vào lóng ngực Hồng Mẫn lần nữa.
Hồng Mẫn run rấy, không né tránh, ngay cả khi lười dao sắc bén xuyên qua ngực, anh ta cũng không nhãn mày, rồi ngã thẳng xuống.
"A Mån!"
Quốc vương Phổ Mật như muốn rách cả mí mắt, ông ấy bi phẫn hô to: "Người đâu, bắt yêu nhân này lại.
Nhanh, mau mời bác sĩ Trung y.."
Nhưng tiếng nói của ông ấy chưa hết, vị trí thân thể Hồng Mẫn ngã xuống bỗng nhiên có cát bụi cuốn cuộn, khói đen nổi lên bốn phía.
Tất cả mọi người đều ngần ra, trong tiềm thức họ lui về phía sau né tránh.
Hồng Tuấn che chở Hoa Dung, đồng thời rút lui mấy bước.
Khói đen trộn với cát bụi xộc thắng lên trời, khi khói tòa ra thi toàn bộ khí đen đều biến thành con chim màu đen.
Mắt chim đỏ đỏ đậm, nó không ngừng bay quanh ở trên trời, nó phát ra tiếng kêu khiến người ta ron cà tóc gáy, như sắp tấn công những người trên bờ biển.Tiêu Nhi giơ tay lên môi, rối nhanh chóng huýt sáo.
Giọng nói thanh duyệt lần át tiếng kêu của con chim đen, gần như cùng lúc, thì có vài con chim trắng lớn bay ra từ mọi hướng để ngăn chặn cuộc tấn công của con chim đen.
Hai đàn chim bay đen và trắng nhanh chóng chiến đầu với nhau dưới bầu trời tối.
Lúc đầu, chim đen tấn công dữ dội và có thể thượng phong.
Những con chim trắng vừa đánh vừa lui, cho đến
khi đàn chim cận chiến bay qua tòa tháp đang cháy.
Tiêu Nhi lại huýt sáo.
Tất cả những con chim trắng như nghe được lệnh, chủng bắt đầu chiến đầu dũng cảm, chúng đã giết những con chim đen đỏ không chừa mành giáp rất nhanh chóng.
Những con bị mổ mù mắt rơi trên tháp bị đốt cháy, rồi nhanh chóng phủ lên cái xác trên tháp,.