Nhìn thấy con chim đen cuối cùng rơi xuống, Tiêu Nhi lập tức bước lên, cướp lấy cây đuốc từ trong tay một thị vệ, sau đó ném vào trong lò đốt.
"Bụp" một tiếng, cá lò đốt bùng lên mà không có bất kỳ trở ngại nào, ngọn lửa hừng hực gần như chiếu sáng toàn bộ bãi biển.
Những người hoặc là chưa kịp rời đi, hoặc là to gan ở lại, trên gương mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Nhin đi! Đại Hoàng từ vừa chết, lò đốt đã có thể cháy lên rồi."
"Đúng thế! Cho nên, lẽ nào thực sự là Đại Hoàng từ đã giết hại Tam Hoàng tử?"
"Chắc chắn rồi, Hoa Dung công chúa và linh hồn của Tam Hoàng tử đều chỉ vào Đại Hoàng từ, chắc chắn là Đại Hoàng tử!"
Trong âm thanh lách tách của ngọn lửa, đám đông sớm đã bị các loại đồn đoán khác nhau làm cho tê liệt, tiếng thảo luận không chút kiêng dè vang lên.Trên bờ biển, nơi Hồng Mẫn đang nằm lập tức chi còn lại một con dao găm và một vết máu từ đó thẩm đến chuyển màu đen.
Quốc vương Phổ Mật đấm ngực giậm chân, ông thất vọng đầm ngực, ra lệnh cho thị vệ: "Giết hắn đi! Giết chết tất cả yêu nhân đã hăm hại Đại Hoàng tử"
Đám thị vệ nâng vũ khí trên tay lên, kim nén nỗi sợ trong lòng đâm về phía Hồng Liệt.
Hồng Liệt hoàn toàn không cảm nhận được.
Anh ấy ngây người đứng ở nơi đó, nhìn đôi tay của chính mình, trong ánh mắt chi còn lại một vệt máu đỏ, não anh giống như một màn hình chiếu phim, chiếu lại vô số cảnh tượng....
Hoa Dung và Hồng Tuần phản ứng lại, cả hai đều muốn tiến lên phía trước giúp đỡ Hồng Liệt, nhưng có quá nhiều thị vệ đang lao tới, hai người chặn ở đầu này nhưng cũng không thể chắn ở đầu kia.
Vào thời khắc quan trọng, Tiêu Nhi lao đến, niu kéo lấy cảm xúc tan vỡ của Hồng Liệt, cô đưa tay lắc lắc Hồng Liệt đang đứng như người mất hồn, sau đó chạy về phía quốc vương Phổ Mật, lớn tiếng nói: "Bệ hạ, anh ấy không phải yêu nhân, anh ấy thực sự là Hồng Liệt! Người vừa chết căn bản không phải Đại Hoàng tử, mà là Cổ nhân do người khác luyện hóathành! Ngài thử nghĩ mà xem, người bình thường sau khi chết sao có thể biến thành chim được?"
Thanh đao sắc bén phát ra luồng ánh sáng lạnh lẽo, từ sau lưng Hồng Liệt chém xuống, Tiêu Nhi không chút nghĩ ngợi liên lao đến chỗ Hồng Liệt để bảo vệ anh, dùng chính sống lưng của mình để chặn lại lưỡi đao sắc bén đó.
"Dừng tay!"
Quốc vương Phổ Mật hét lớn một tiếng, tất cả thị vệ lập tức dừng lại động tác trong tay.
Chỉ còn một chút xíu nữa thôi lưỡi đao sẽ chạm đến sống lưng của Tiêu Nhi lúc này lập tức dừng lại.
Sau đỏ, được thu hồi trở lại.
Trái tim đã nhày lên đến cổ họng của Hồng Tuấn và Hoa Dung nặng nề hạ xuống.
Tiêu Nhĩ đỡ lấy Hồng Liệt, giúp anh có thể đứng thẳng lên, sau khi bình tĩnh trở lại mới phát hiện ra, chi vài giây ngắn ngùi lưng của cô đã ướt đắm mỏ hội.
Bàn tay đang đỡ lấy Hồng Liệt của cô cũng không khống chế đưoc mà phát run.
Quốc vương Phố Mật bước nhanh đến trước mặt Tiêu Nhi và Hống Liệt, nhìn hai người từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nghiêm nghị nói: "Cậu ta thực sựlà Hồng Liệt sao? Chuyện này rốt cuộc là sao?"
Hoa Dung và Hồng Tuấn cũng tiến đến gần hỏi: "Đúng thế, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Tiêu Nhi đỡ Hồng Liệt, giúp anh đứng vững, sau đó nhẹ giọng giải thích: "Anh ấy thực sự là Hồng Liệt, mọi người có thể tùy ý kiểm tra.
Mà người Hồng Liệt vừa giết chết là do Cổ nhân đã giả trang thành dánh vẻ của Đại Hoàng từ, giống như việc Hồng Liệt có thể giải trang thành Lâm Viên vậy.
Hai người đều đã sử dụng cổ thuật và các vị thuốc để duy trì dung mạo."
Hoa Dung không mảy may nghi ngờ lời nói của Tiêu Nhi, ảnh mắt nhìn về phía Hồng Liệt chỉ có niềm vui sưởng tường chừng đã mất đi và sự lo lắng vô cùng: “Vậy, vậy thì anh ba của tôi sau này cũng sẽ biến thành loại quái vật đó sao?"
Tiêu Nhi lắc đầu nói: "Không dâu.
Khoàng thời gian Hồng Liệt già trang thành Lâm Viên tương đối ngắn, hơn nữa chủ yếu là việc dùng thuốc để khống chế, bổ sung cổ độc, cho nên có thể sẽ không có sự biến hóa kỳ lạ.
Nhưng tên Đại Hoàng từ già đó, rõ ràng không biết là Cổ nhân đã bị người ta che luyện trong bao lâu, cho nên mới xuất hiện sự biến đổi đáng sợ đến thế.
Hoa Dung nghe thế thì vỗ ngực, biểu cảm cũnglập tức nhẹ nhõm trở lại.
Cơ thể quốc vương Phổ Mật khẽ lay động, Hồng Tuấn thấy thế lập tức đưa tay đỡ lấy ông: "Phụ vương, cần thận!"
Quốc vương Phổ Mật dựa vào tay của anh ấy, ổn định lại cơ thể, sau đó hít sâu một hơi nói: "Nếu như đây thực sự là Hồng Liệt, vậy người đã chết là ai?"
Ngọn lửa lớn vẫn đang bùng cháy, lò đốt vẫn vang lên tiếng kêu lách tách như cũ.
Hoa Dung đưa mắt nhìn về phía đó, cô đột nhiên nghĩ ra gì đó, nói: “Lẽ nào, người chết là Lâm Viên thật?"
Tiêu Nhi gật đầu nói: "Đúng thế.
Tên Cổ nhân này đã sai Lâm Viên đuổi giết Hồng Liệt, nhưng lại bị Hồng Liệt phát hiện ra từ trước.
Hồng Liệt không chỉ tránh được một kiếp nạn, còn giết được Lâm Viên.
Bởi vì lúc đó không biết tình hình trong cung như thế nào, chủng tôi không dám đánh rắn động cò, sợ ở trong cung mọi người có thể bị thương, nên chỉ có thể tương kế tựu kế, để Hồng Liệt già trang thành Lâm Viên quay về cung, đợi thời cơ đến.
Chỉ đến khi Hồng Liệt ở trong cung thu thập chứng cứ, phát hiện ra điều bắt thường của tên Cố nhân này, chúng tôi mới nằm chắc cơ hội ra tay vach trấn mọi việc."Quốc vương Phổ Vương mấp máy môi, đúng lúc dang muốn hỏi thêm gì đó thì thấy một thi vệ vội vàng chay đến.
"Bệ hạ, chuyện lớn không hay rồi! Toàn bộ số lượng lớn vũ khí đạn dược ở ngoại thành do Bộ an ninh quốc gia tìm thấy, được binh lính riêng của Đại Hoàng tử điện hạ canh giữ, đều đã bị đánh cấp."
"Cái gi?!" Quốc vương Phổ Mật mở to mắt, cơ thể không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, ngã vào người Hồng Tuấn.
Theo những gì ông nhìn thấy là Hồng Liệt toàn thân bê bết máu, cảm xúc tan vỡ.
Ông lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mắt, yêu ớt nói: "Về cung, về cung trước đã!".