Cung điện và đại sảnh được thắp sáng rực rỡ.
Nhà vua và hoàng hậu ngồi trên ngai vàng với về mệt mỏi.
Sau khi Hồng Liệt được chẩn đoán và được điều trị bằng thuốc bắc, sức khỏe của anh ta đã hồi phục được phần nào.
Anh ta sợ hãi quỳ xuống đất và không hó hé một lời.
Tiêu Nhi bình tĩnh đứng bên cạnh anh ta, đại khái giải thích cho mọi người những gì đã xảy ra và thông tin mà cô có trong tay.
Quốc vương Phố Mật nhớ lại những cành tượng kỳ lạ trên bãi biển, ông ấy vẫn cảm thấy khó tin: "Ngay cả khi những gì cô nói là sự thật đi chăng nữa? Còn Hồng Mẫn? Hồng Mẫn thật sự đã đi đâu rối?"
Hồng Liệt củi đấu, nhìn chằm chằm vào hoa văn cầm thạch trên sàn, giọng diệu thở ở: "Con không biết.
Con chỉ biết rằng người chết chắc chắn không phải làanh cả.
Anh cà từ nhỏ đã nhận được sự dạy dỗ chính thống của hoàng gia, học được công nghệ và kiến thức tiên tiến.
Khi mà anh ta tính toán trước việc thay thể thuốc độc mà con đưa cho đại sử Kiến Phong thì anh ta không còn là anh của con nữa."
Hoa Dung nhìn Hồng Liệt quỳ trên mặt đất, cô ấy cảm thấy xót xa: "Quốc vương, người phải tin tưởng anh ba! Vừa rồi Trung y đã làm chứng cho anh ấy, con cũng có thể làm chứng cho anh ấy"
"Vâng, thưa quốc vương, con cũng có thể làm chứng cho anh ba của con." Hồng Tuan bên cạnh hủa theo.
Vẻ mặt của Quốc vương Phố Mật rất nghiêm túc: Chị khi con tìm ra được Hồng Mẫn thì ta mới có thể tin tường con!"
Chắc chân, sự thật đã dược fdi bày và tấm lòng của quốc vương đã rõ ràng và thẳng thắn thiên vị cho Hồng Mẫn.
Hoa Dung và Hồng Tuấn nhìn nhau, khuôn mặt bọn họ đấy vẻ cay đắng
Ngay khi họ không biết phải phản bác lại như thể nào thì một giong nói trầm ấm của một người đàn ông từ tính vang lên.
"Điện hạ sẽ trờ lại, nhưng không phải bây giờ."Giọng nói phát ra từ ngoài cua chính.
Mọi người đang tìm kiếm xem ai là người phát ra giọng nói liền nhìn thấy Hoắc Kiến Phong đang bình tĩnh bước vào, bước đi thong dong vào sảnh.
Trong đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Nhi hiện lên một niềm vui sướng nhàn nhạt.
Đó là biểu hiện khi nhìn thấy người mình yêu,
Đồng từ của Hồng Liệt khẽ co lại và về mặt lại càng thêm phản cô don.
Quốc vương Phổ Mật cùng với Vương Hậu Tida đứng lên nói với vẻ mong đợi: "Đại sử Kiến Phong, ngài có tin tức gì về con trai tôi không?"
Hoắc Kiến Phong vung tay lên, ra hiệu cho bọn đừng nhìn, sau đó nhẹ giọng nói: “Không biết ngài có thật lòng hay không nhưng ngài đã cứu một mạng cho Tiêu Nhi và Vân Thiên lúc đó.
Bây giờ, những gì cô ấy nợ ngài đều đã được trả hết.
Lần này tôi đến đây để đón cô ấy đi.
Nếu định mệnh khiến chúng ta có thể gặp được Đại vương tử trong chuyến đi tiếp theo thi khi trở về, chúng tôi sẽ cùng nhau đưa anh ta trờ về."
Không phải yêu cầu, không phải thảo luận mà lad thông báo quyết định này với mọi người.
Quốc vương Phố Mặt cau mày thất vọng, nhưng ông ấy không thể và cũng không có quyền từ chốiquyết định của anh.
Tiêu Nhi là công dân của nước Z và hoàn toàn không thuộc thẩm quyến của ông ấy và nếu người giết chết "Hồng Mẫn" chính là Hồng Liệt, người đang quỷ trên mặt đất kia thì chuyện này không hề liên quan đến người khác.
Suy nghĩ một chút, Quốc vương Pho Mật chi có thể bất đắc dĩ gật đầu: “Đại sứ Kiến Phong, ngài đã trợ giúp đắc lực cho nước Thanh Bạch chúng tôi.
Tôi tin rằng ngài là một người có uy tín và tôi tin tưởng vào lời nói của ngài.
Xin ngài hãy chú ý đến dầu vết của con cả Hồng Mẫn của tôi, kính nhờ ngài!"
Tại thời điểm này, ông ấy không còn là một vị vua nữa mà là một người cha già đang mong chờ tin tức của con trai mình.
Vương hậu Tida bất đắc dĩ nhìn Tiêu Nhi, đồng ý nói: “Tiêu Nhi, hãy nhìn lại đoạn tình cảm của chúng ta, giúp chúng tôi tìm Hồng Mẫn có được không?"
Tiêu Nhi chân thành nói: “Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Vào lúc này, họ không cần phải ở lại đây nữa.
Tiêu Nhi chậm rãi liếc nhìn đám người, cười nói: "Vậy thì chúng tôi đi trước đây, mọi người bào trọng nhé!"Đôi mắt Hoa Dung đỏ hoe, bất đắc dĩ nói lời từ biệt: “Tiêu Nhi, cô cũng phải bảo trọng đó!"
"Tôi sẽ."
Tiêu Nhi nhéch khóe môi, lại gật đầu với mọi người một lần nữa rồi mới cùng Hoắc Kiến Phong rời đi.
Hồng Liệt cuối cùng cũng bừng tỉnh hẳn sau khi nhìn thấy bóng dáng gåy guộc sắp rời đi.
Anh ta từ dưới đất đứng dậy, miễn cưỡng gọi: Tiêu Nhi quay đầu cười nhạt nhìn anh ta nói: "Còn
"Tiêu Nhi!" có chuyện gi không?"
Hoắc Liệt có chút sợ hãi liếc nhìn Hoắc Kiến Phong, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cảm ơn em vừa rồi đã không tiếc tỉnh mạng của mình mà bảo vệ tôi."
Dù lúc đó anh ta rất bối rối nhưng anh ta vẫn biết những gì xảy ra xung quanh mình.
Tiêu Nhi giật minh, lập tức cười nói.
Cô quay lại, bình tĩnh đứng đối diện anh ta và chân thành nói: “Em mới là người nên cảm ơn anh! Cảm ơn anh khi đó đã cứu mạng em, cảm dn tình yêu ti mi mà anh dành cho Vân Thiên trong những năm qua và cảm ơn vì anh đã dành cho em và Vân Thiên tất cả những điều tốt đẹp nhất, giờ chúng ta không ở gầnnhau, nhưng trong tim em, anh vẫn luôn tử tế và như một người anh lớn.
Mong rằng những ngày tháng sau này anh sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng minh và gánh vác được những gì mà một người đàn ông phải đảm đương."
Với giọng điệu thoải mái, những hình ảnh trong quá khứ dường như đang quay lại trong tâm trí cô.
.
Ngôn Tình Ngược
Cô đã đưa ra lựa chọn, cho dù có thể giết anh ta thì người duy nhất có muốn đồng hành từ đầu đến cuối vẫn là Hoắc Liệt.
Dù sao, anh ta làm sao xứng với cô sau khi làm một chuyện hẹp hòi như vậy chứ?
Nghĩ đến đây, Hồng Liệt cười khổ nhẹ nhõm một hơi: "Được rồi, tôi nhất định làm được.
Sau này nếu có thời gian, em có thể thường xuyên mang co..
Vân Thiên đến đây du lịch được chứ?"
Tiêu Nhi gật đầu: "Tất nhiên.
Vân Thiên rất thích ở đây."
Cuối cùng trong nụ cười của Hồng Liệt cũng có chút hơi ẩm, quay đầu nhìn về phía Hoắc Kiến Phong đang bình tĩnh đứng bên cạnh, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía Tiêu Nhí: "Vậy thì tôi cũng mong em sẽ được hạnh phúc! Nhất định phải hạnh phúc!"
"Được." Tiêu Nhi trinh trọng gật đầu nói: "Bảotrọng."
Khi lời nói vừa rơi xuống, cô liền xoay lưng roi di.
Trên mặt Hoắc Kiến Phong khẽ cười, một tay chống gậy, một tay đưa về phía Tiêu nhi.
Tiêu Nhi mim cười và ân cần đặt tay mình vào lòng bàn tay khô ráp của anh.
Hồng Liệt nhìn hai bàn tay trắng đen đan chặt vào nhau, bất đắc dĩ quay đầu lại, cắt đứt suy nghĩ cuối cùng trong lòng.
Cả cuộc đời này anh ta và cô không có cơ hội!
Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi đi vài bước thì đột nhiên dừng lại.
Hoắc Kiến Phong lấy điện thoại di động ra liếc mắt một cái, quay đầu nói với mọi người: “Tôi mới nhận được tin tức lấn trưoc của máy bay gặp nạn, thành viên phi hành đoàn gặp nạn với Tiêu Nhi vẫn còn có người sống sót."
"Thật sao?" Hai mắt Hoa Dung sáng lên: “Bọn họ thật sự còn sống sao?"
Hoắc Kiến Phong nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt rơi vào người Vương hậu Tida: "Bệ ha, Vương hậu, nếu bọn họ trở về nước Thanh Bạch, xin hãy đối xử tốt với bọn họ.
Dù sao thì bọn họ cũng vì Tiêu Nhi mà gặpnan, thân tâm đều bị tốn thương rất lớn.
Quốc vương Phó Mật sẵn sàng trà lời: "Đừng lo lăng! Họ chi cần tuân theo mệnh lệnh là có thể sống sót sau thàm họa.
Tôi sẽ không làm bọn họ khó xử đâu"
Vương hậu Tida gật đầu đồng ý: “Họ không ngắn ngại mà thực hiện mệnh lệnh bắng chính mạng sống của mình.
Họ đều là những người trung thành, tôi nhất định không đối xử tệ bạc với họ."
Tiêu Nhi dường như nghĩ đến điều gì đó, chớp mắt với Hoa Dung, bí mật vung nằm đấm, làm động tác cổ vũ.
Hoa Dung vui mừng khôn xiết, khẽ gật đầu với Tiêu Nhi.
Với ánh mắt hướng về nhau, cả hai người bọn họ đều có những kì vọng vô hạn về hạnh phúc trong tương lai..