Tại sân bay ở biệt thự ở vùng ngoại ô, dưới ánh năng thiêu đốt, một chiếc trực thăng đang chẩm chậm quay cánh quạt.
Bên ngoài sân bay, Ngài Dịch, Hồng Nhữ và những người khác đang nói lời tạm biệt với Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi.
Ngài Dịch mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh đen củi đầu với bọn họ, trên gương mặt nho nhã tràn đầy sự áy náy và không nỡ: "Anh Kiến Phong, cô Tiêu Nhi, cảm ơn sự dũng cảm và hào phóng của hai người, nếu sau này có việc gì cần đến tôi hai người cứ nói, tôi nhất định sẽ không bao giờ từ chối."
Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi mặc một bộ đồ tây trang đối màu den đứng ngược đầu gió, vô cùng hùng vị.
Hai người trắm tĩnh liếc nhìn nhau, Hoắc Kiến Phong nhẹ giọng nói: "Ngài Dịch không cần khách khí, lần này chúng tôi đi thì chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa rồi." Hoắc Kiến Phong từ trước đến nay luôn một độc lai độc vãng, cho dù là thực lực của tập đoànhắc đạo hay bạch đạo thì anh vẫn luôn không muốn có liên quan đến.
Ngài Dịch biết rö tác phong của anh, luôn tự biết nói: "Được, có điều lần này vẫn là tôi nợ hai người, nếu hai người trong quá trình giải quyết việc này có gặp khỏ khăn cần được giúp đỡ thì nhất định phải nghĩ cách nói cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ hai người, Ngoài ra còn một việc nữa tôi nhất định phải nhắc nhờ hai người, Kenny Đinh kia tuy rằng tỉnh cách vô cùng biến thái nhưng nó là khuyết điểm và cũng là ưu điểm của anh ta.
Lúc cần thiết thì hai người đừng ngại lợi dụng điểm này để dành lấy quyền ưu tiên cho bàn thân."
Hoắc Kiến Phong nhường này khó hiểu: "Được, cảm ơn ngài đã nhắc nhờ, có điều mạng của vợ chồng tôi không đáng giá, lần này vượt qua có lẽ là làm chút việc của cu li, phục vụ sức lao động mà thôi.
Anh cũng không cần quá đặt nặng trong lòng, bọn họ sẽ không muốn tính mạng của chúng tôi đâu.".
ngôn tình tổng tài
Tiêu Nhi nhẹ giọng trấn an: "Chúng tôi không sao, chỉ là chúng tôi hy vọng sau khi chúng tôi rời đi bọn họ có thể giữ được lời hứa đưa con gái của ngài trở về."
Ngài Dịch cảm kích gật đầu, trịnh trọng củi đầu với bọn họ: "Tôi xin thay mặt con gái tôi cảm ơn hai người, tôi cũng không rõ cụ thể tình hình nội bộ bênđó, hai người nhất định phải cần thận, cho dù xây ra chuyện gì thì cũng nên ưu tiên bảo vệ tính mạng trước
Tiêu Nhi gật đẩu ảnh mắt trấn an nhin ông ấy,
Hoắc Kiến Phong nghĩ đến điều gì đó, anh cau mày nói: "Ngài Dịch, tuy rằng đã diệt trừ người giả dạng Đại Vương Tử kia, nhưng trong hoàng cung của nước Thanh Bạch mưa gió nhất định sẽ nổi lên lần nữa.
Lúc cần thiết vẫn mong là Ngài Dịch không nên che dấu thân phận, đích thân ra mặt hòa giải để tránh liên lụy đến những người khác trong cung và người dân của nước Thanh Bạch."
Ngài Dịch mim cười gật đầu: "Anh Kiến Phong quả nhiên suy nghĩ rất chu toàn, có lòng khoan dung độ lượng.
Anh yên tâm, thân là người dân của nước Thanh Bạch, tôi không thể đổ trách nhiệm cho người khác được.
Không giấu diếm gì anh, chúng tôi đã chuẩn bị tốt để nghênh đón mưa gió lần nữa rồi.
Bây giờ Đại Vương Tử giả đã chết như vậy thì thể lực điều khiển phía sau nếu muốn nắm quyền một lần nữa nhất định sẽ có hành động mới, chúng tôi nhất định sẽ không để cho bọn chúng thành công."
Hoắc Kiến Phong tán thường gật đầu: "Ngài Dịch nhìn xa trông rộng, có điều cũng nên can thận, nhất định không được coi thường đối phương để ngườikhác lợi dụng sơ ho."
Ngài Dịch trịnh trọng gật đầu: "Được, chúng ta đều nên cẩn thận hơn, tự bảo vệ tốt chính minh.
Đợi đến khi tất cả mọi chuyện kết thúc, chúng ta lại gặp nhau ở đây, tiếp tục nâng ly chúc mừng."
Cánh quạt quay càng lúc càng nhanh, gió rít mạnh thối tung tóc của bọn họ.
Hoắc Kiến Phong nhìn sắc trời nói: "Được, bảo trọng!" Dứt lời anh và Tiêu Nhi xoay người, hai người dựa vào nhau từng bước tiến lên trực thăng.
Chiếc trực thăng tử tử cất cánh kèm theo tiếng gắm rủ cực lớn rồi dần dần hóa thành điểm đen trên bầu trời xanh, rồi sau đó biến mất.
Hồng Nhữ vuốt mái tóc bị gió hất tung, nói nhỏ: "Ngài Dịch, anh Kiến Phong sảng khoái đồng ý như vậy, bọn họ có biết lần này bọn họ đi làm gì không?"
Ngài Dịch nhìn về phía trực thăng biển mất, khỏe môi cong lên nở ra một nụ cười dịu dàng: "Anh ấy thông minh như vậy, làm sao có thể không biết được?"
Hồng Nhữ khó hiểu cau mày: "Nhưng Anh Kiến Phong và cô Tiêu Nhi đều là người có tinh thần trong nghĩa, bọn họ thật sự đồng ý giúp anh Đinh làm việc kia sao?" Nếu như bọn họ không đồng ý thì số phận của hai người họ trong tập đoàn Hùng Ưng nhất định sẽ vô cùng nguy hiểm.Ngài Dịch không trả lời mà chị thản nhiên hỏi: "Tử khi nào cô quen biết anh Kiến Phong này?"
Hồng Nhữ không hiểu, ngắn người một hồi mới thành thực đáp: "Chính là ở trên núi Thanh Bach! Lúc bọn tôi chạy đến thì anh ấy đã tắt thờ rối, may là sau đỏ vẫn kip.
Tuy rằng bọn tôi giữ được mạng của anh ấy nhưng đến nay vẫn đang tìm kiếm cách để cho cơ thể anh ấy khôi phục hoàn toàn."
Ngài Dịch mim cười gật đầu: "Vậy thì đúng rỗi, anh Kiến Phong mà cô nhìn thấy đều là những lúc không bình thường.
Lúc anh ấy bình thường thì năng lượng trong cơ thể anh ấy không cách nào có thể ước lượng được.
Nhất là bây giờ anh ấy còn có người quan trọng nhất ở bên cạnh.
Nếu anh ấy đã quyết định đi rói, thi tất nhiên đã có kế hoạch của mình, chúng ta chỉ cần yên tâm đợi tin tức, tin tưởng bọn họ sẽ đem đến bất ngờ cho chúng ta."
Lông mày của Hồng Nhữ càng nhíu chặt hơn.
Trong mắt Ngài Dịch lóe lên một tia sáng rạng rỡ: "Điều bất ngờ đó không những liên quan đến toàn bộ nước Thanh Bạch hay nước Z mà còn có thể mang lại lợi ích cho toàn bộ xã hội loài người."
Gương mặt của Hồng Nhữ trở nên vui mừng nhìn về hướng trực thăng biến mất trên bấu trời, trong mắt tăng thêm vài phần tôn kính.
Bọn họ không chì là đitrao đổi con gái của Ngài Dịch mà có lẽ là còn là vì mục tiêu to lớn hùng vĩ này.
Trên trực thăng, Tiêu Nhi tựa vào bên cửa sổ nhin non xanh nước biếc đang lùi về ở dưới chân, ren cô hưng phần cho ra bên ngoài: "Kiến Phong, anh nhin xem, lá đỏ ở bên kia thật đẹp! Còn có nước ở chổ kia lại còn là mày xanh lục chảy quanh ngọn núi, thật giống một cái thắt lưng ngọc bích đang quấn quang ngọn núi."
Hoắc Kiến Phong ngồi bên cạnh cô nhưng vì tiếng cánh quạt quả ổn nên anh chỉ nghe được vài câu ngắt quãng, nhìn thấy về hưng phần trên gương mặt cô và đôi môi đỏ đang máy.
Nơi bọn họ cần đến có thể là nơi long đàm hổ huyệt, vô cùng nguy hiểm nhưng vẻ mặt của cô lại giống như là đang đi đến một bữa thịnh yến.
Đây chính là người phụ nữ anh yêu, vô cùng dũng cảm.
Khóe môi Hoắc Kiến Phong vô thức cong lên đôi mắt sâu thẳm tràn đầy sự sủng nịnh, đợi đến lúc ánh mắt của Tiêu Nhi nhìn qua thì mới chậm rãi chi tai nghe trên cổ của cô.
Tiêu Nhi nhận ra được hành động của mình có chút ngu ngốc nhưng không hề xấu hổ mà ngược lại còn cười toe toét.
Cô đeo tai nghe vào, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của đàn ông: "Tiêu Nhi! Thật xin lỗi em! Đã một thời gian dài anh không cùng em ngắm nhìn bất kỳ phong cảnhnào, bây giờ lại muốn em cùng anh cùng đi mạo hiểm." "Được ở bên cạnh anh mới là phong cảnh đẹp nhất." Tiêu Nhi nhìn vào mắt của anh thâm tình nói..