Tiêu Nhi vô nhẹ vai cô ấy trấn an: "Được, tôi hiểu được.
Vậy hiện tại cô thành thật nói cho tôi biết, cô có muốn trở về không?" "Đương nhiên." Con ngươi Dịch Tiểu Phi sáng lên, lại đột nhiên tối xuồng: "Nhưng kể cả trong mơ, tôi cũng không dám mơ như vậy." Là hoảng sợ đến mức nào mới có thể ngay cả trong mơ cũng không dám mơ đến?
Tiêu Nhi lại thương lại thở dài: "Được rồi, nếu cô muốn trở về thì làm theo lời tôi nói." Cô nhìn xung quanh, nằm lấy một bình thủy tinh trên bàn trà rồi đưa cho Dịch Tiểu Phu: "Đứng lên, dùng cái này đập vào đầu tôi, nhất định phải đập đến chảy máu."
Dịch Tiểu Phi bối rối khoát tay: "Không, không, tôi không dám.
Hơn nữa ngay cả tôi bị thiệt, tôi cũng không thể thương tổn cô."
Tiêu Nhi mạnh mẽ nhét bình hoa vào tay cô ấy, chỉ vào một vị trí khá an toàn trên gáy mình, cường điệu nói: "Tôi nói cô đập thì cô cứ đập, đập vào chỗ này, nhất định phải dùng sức đập chảy máu.
Cô muốn trở về, bước đầu tiên là phải lấy được sự tin tưởng của bọn họ, đây là cơ hội tốt nhất của cô."
Tiêu Nhi gật đầu cổ vũ cô ấy, sau đó dứt khoát xoay người sang chỗ khác: "Đập đi."
Dịch Tiểu Phi ôm bình hoa lạnh băng, như ôm tảng đá nặng ngàn cân, hai tay không nhịn được run rẩy.
Cô ấy gian nan nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu đi, nhằm mất đập mạnh xuống gáy Tiêu Nhi.
Rầm!
Đau nhức trong dự đoán ập tới, trước mát Tiêu Nhi tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Trên bình hoa, một vết máu đỏ tươi uốn lượn.
Dịch Tiểu Phi vội vàng ném bình hoa trong tay xuống, ngôi xuống Đinh Thanh Thanh, vỗ hai má của cô ta, ôn nhu gọi: "Tinh tỉnh, tỉnh tỉnh, thân ái, chị mau tỉnh lại đi!"
Một hồi lâu, Đinh Thanh Thanh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nói một câu thô bạo theo bản năng *** muốn chết, cô làm gì đấy?"
Dịch Tiểu Phi ngượng ngùng rút tay về, tủi thân ngồi xuống bên cạnh Tiêu Nhi: "Vừa rồi, vừa rồi chị bị cô đâm ngất.
Em, em rất lo lắng cho chị.
Em vừa gấp vừa tức, bèn dùng bình hoa đập cô ta hôn mê."
Đinh Thanh Thanh nhíu mày, chống tay nâng cơ thể choáng váng lên, quay đầu nhìn về phía Thieu Nhi.
Cô ghé vào sô pha, trên gáy vẫn chảy máu không ngừng, một bình hoa dính máu nằm trên tấm thảm bên cạnh.
Máu đỏ tươi, kích thích đồng tử Đinh Thanh Thanh dãn ra.
Cô ta sung sướng cong khóe môi: "Không tồi, đi theo tôi lâu như vậy, cuối cùng cũng làm được chút việc Dịch Tiểu Phu yếu ớt đỡ cô ta, ngoan ngoãn nói: "Em thật sự rất lo lắng cho chị, chị thích cô ta như vậy, sẽ không trách em chứ! "Đương nhiên là không" Đinh Thanh Thanh vuốt ve cằm cô ấy, cười: "Con khốn đó, nghĩ mình xinh đẹp liền dám sử dụng thủ đoạn với tôi.
Hừ, tôi phải nhanh chóng tìm vui cho cô ta, nhìn xem cô ta có thể quật cường đến mức nào!"
Dịch Tiểu Phi giật thót, âm thầm lo lắng cho Tiêu Nhi, trên mặt lại bày ra vẻ thân thiết: "Nhìn chồng cô ta có vẻ không dễ chọc, hơn nữa hai người bọn họ là khách quý bác mời về.
Chúng ta làm như vậy, bác có thể thức giận hay không, anh Hoắc kia..."
Bôp.
Dịch Tiểu Phi chưa nói dứt lời, trên mặt đã trúng một cái tát tai.
Đình Thanh Thanh đẩy cô ấy ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Đồ vô dụng, chỉ biết nâng người khác, diệt khí thế của mình.
Cô là đang khinh thường tôi đúng không?"
Dịch Tiểu Phi bụm mặt, liên tục lắc đầu: "Không, không, em không phải, em chỉ là lo lắng cho chị thôi."
Thấy sắc mặt Đinh Thanh Thanh dịu đi, giống như tin tưởng, cô ấy mới lôi kéo tay cô ta, làm nũng nói: "Thân ái, xin lỗi chị! Là em sai, về sai chị nói gì thì chính là cái đó, em cam đoan sẽ dốc sức phối hợp với chị.
Đinh Thanh Thanh nằm lấy khuôn mặt ngăm đen mềm mại của cô ấy, nhe răng cười: "Này còn tạm được! Nhớ kỹ thân phận của mình, đừng làm tôi khó chịu!"
Dịch Tiểu Phi cố nén đau đớn, nở một nụ cười rồi nghiêm túc gật đầu.
Căn cứ trung tâm.
Kenny Đinh vô cùng coi trọng, bố trí phòng máy tính riêng cho Hoắc Kiến Phong, ở ngay phía trên phòng làm việc siêu máy tính, cách lớp thủy tinh trong suốt.
Qua lớp kính trong suốt từ trần đến sàn, anh có thể nhìn thấy động tác của người phía dưới bất cứ lúc nào.
Tất nhiên, mọi động thái của anh cũng nằm trong tầm giám sát của các nhân viên phòng máy độc lập khác gần đó.
Hoắc Kiến Phong hiểu biết phần nào tiến trình của dự án, cũng là lúc đến thời gian tan tầm.
Anh kéo cơ thể mệt mỏi đi xuống lâu, chỉ thấy một người mặc đồ phòng hộ từ phía đối diện chạy tới, lôi kéo anh ra ngoài.
Hoắc Kiến Phong kháng cự theo bản năng, gạt tay người đó ra: "Cô là ai? Muốn dẫn tôi đi đâu?"
Đinh Thanh Thanh trừng anh qua kính quang học: "Là tôi! Vợ anh xảy ra chuyện, anh mau đi cùng tôi." Hoắc Kiến Phong nhận ra là Đinh Thanh Thanh, lúc này mới buồng đề phòng, cố gắng theo kịp bước chân cô ta, nghi hoặc nói: "Tiêu Nhi bị sao vậy? Tiêu Nhi của tôi bị sao vậy?"
Anh đã làm việc cả một ngày, vừa dứt lời lập tức họ kịch liệt.
Đinh Thanh Thanh ghét bỏ nhíu mày, lại nhẫn nại vỗ vai giúp anh thuận khí, cả giận nói: "Đi rồi sẽ biết, nhanh lên đi!"
Khi nói chuyện, hai người đã đi ra ngoài.
Đỉnh Thanh Thanh cởi bỏ bộ đồ phòng hộ trên người rồi vội vàng ra ngoài.
Động tác của Hoắc Kiến Phong khá chậm chạp, cới được ba lớp quần áo đã mệt thở hồng hoc.
Anh chống gậy, gian nan theo sát phía sau Đinh Thanh
Thanh, tiếng thở hổn hển như lung lay sắp đổ.
Đình Thanh Thanh nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, đáy mắt xẹt qua ý cười gian, ngoài miệng lại lo lắng thúc giục: "Anh Hoắc, anh nhanh lên, chậm sẽ không kịp."
Ra ngoài cửa lớn, Hoắc Kiến Phong thật sự không nổi, anh chống gậy, khó khăn lao lực nuốt nước miếng: "Cô Đinh, rốt cuộc Tiêu Nhi xảy ra chuyện gì?" "Tôi không thể nói rõ được, anh đi xem sẽ biết." Đinh Thanh
Thanh cũng không nói mà tiếp tục thúc giục Hoắc Kiến Phong "Đi thôi!"
Hoắc Kiến Phong cảm thấy không ổn, nhưng anh nâng chân lên rồi, lại vô lực buông xuống: "Tôi thật sự không đi được.
Cô Đinh, cô có thể giúp tôi gọi một chiếc xe lại đây không?"
Mắt Đinh Thanh Thanh giật giật, vội vàng vỗ gáy: "Xin lỗi xin lỗi, là tôi sơ sót.
Tôi nghĩ hai vợ chồng anh không hơn kém nhau bao nhiêu tuổi, hoàn toàn quên mất hiện tại cơ thể anh đã là ông lão bảy tám mươi tuổi.
Cô ta gõ vào cổ tay mình, một chiếc điện thoại áo lập tức hiện lên trên mu bàn tay cô ta.
Cô ta gọi đến một dãy số, dặn dò hai câu, chẳng mấy chốc đã có một chiếc xe từ trong căn cứ đi ra.
Xe Hummer đi trên đường núi đã được cải tạo, lốp xe cao bằng nửa người.
Cô nhóc này, là cố ý đúng không?
Hoắc Kiến Phong không thể không nhíu mày, anh sử dụng cả tay chân, khó khăn trèo lên xe.
Đinh Thanh Thanh nhìn tư thể ngốc nghếch xấu xí của anh, khỏe miệng cong lên một nụ cười lạnh lùng thực hiện được ý đồ..