Lợi ích của xe leo núi nằm ở chỗ thích hợp với các loại địa hình, tốc độ cũng rất nhanh.
Không bao lâu sau, dựa theo sự chỉ đạo của Đinh Thanh
Thanh, lái xe đã đưa bọn họ đến một bờ biển có cảnh quan vô cùng xinh đẹp.
Từ xa bọn họ đã nhìn thấy những táng đá ngầm năm rải rác trên bãi biển.
Mà đăng sau tảng đá ngầm lớn là Tiêu Nhi trong bộ áo tắm đầy gợi cảm đang nằm trên mặt đất, hai người đàn ông chỉ mặc quần bơi đang động tay động chân với cô.
“Tiêu Nhi!" Ảnh mắt Hoặc Kiến Phong lập tức trở lên lạnh lẽo, anh gọi lớn.
Không đợi chiếc Hummer dừng lại hần, anh đã mở cửa nhảy xuống xe.
Ánh mắt Đinh Thanh Thanh lóe sáng, nhìn theo thì thấy
Hoắc Kiến Phong ngã xuống trên bờ biển, hơn nữa gần như là đập mặt xuống, tư thế vô cùng thảm hại.
Đôi chân của anh đã trở lên vô dụng đến mức độ này rồi sao?
Cô ta hoài nghi trong lòng, cũng không hề đến đỡ lấy anh, mà chỉ ngồi đó thản nhiên nhìn theo.
Hoắc Kiến Phong không thèm quan tâm đến cơn đau thấu xương đang bao phủ khắp người, gắng sức dựa vào chiếc nạng để đứng dậy, lảo đảo chạy về phía Thieu Nhi.
“Dừng tay! Các ngươi dừng tay cho tôi!"
Anh dùng hết sức hét lớn, giọng nói khàn khàn cổ quái đến chói tại.
Bước chân run rẩy, không vững giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã lăn ra đất.
Đinh Thanh Thanh tặc lưỡi một cách đầy khinh bỉ.
Hai người đàn ông nghe thấy động tĩnh, vội vàng đứng dậy, nghi ngờ nhìn về phía ông già không biết từ đầu chui ra.
Hoắc Kiến Phong gần như dùng hết sức, khuyu gối xuống bên cạnh Tiêu Nhi.
Nhìn thấy cô vẫn còn nguyên vẹn, bộ áo tâm cũng không bị xé rách, anh thầm thở ra một hơi, vội vàng cởi chiếc áo khoác Tây phục bên ngoài của mình ra, sau đó đắp lên cơ thể trần trụi của cô.
"Tiêu Nhi, Tiêu Nhi, em sao rồi?" Hoắc Kiến Phong nhẹ vỗ lên má cô, hai mắt anh tràn đầy lo lắng.
Nhưng Tiêu Nhi đang nằm trên mặt đất, căn bản không có chút phản ứng, rõ ràng là đã ngất xỉu.
Đinh Thanh Thanh chậm rãi bước đến, vừa đến nơi liền giơ tay vả cho hai người đàn ông kia mỗi tên một cái bạt tai, khiển trách nói: “Hai ngươi điện rồi sao? Không biết hai người họ là khách quý do bố ta mời đến sao? Sao các ngươi dám động vào cô ấy?"
Hai người đàn ông, một người có nước da màu nâu đen, đường nét trên gương mặt rõ ràng, góc cạnh, trông rất cương nghị và anh tuấn, một người có nước da trăng non, lông mày mềm mại, trông rất dịu dàng và ấm áp.
Hai người ôm lấy mặt đứng sang bên cạnh, vô tội nhìn về phía Đinh Thanh Thanh.
Người đàn ông có nước da trắng nõn oan ức nói: "Chuyện này không liên quan đến chúng tôi, là cô ta câu dẫn chúng tôi trước."
Người đàn ông có nước da đen nâu cũng phụ hoa theo: “Đúng thế! Chúng tôi vừa đến thì cô ta đã ngất xỉu rồi.
Chúng tôi căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng đó là sở thích của cô ta, cho nên..." "Câm miệng!" Hoặc Kiến Phong lạnh lùng ngắt lời bọn họ.
Anh quay đầu lạnh lùng nhìn bọn họ, hai mất hắn lên tia đỏ như máu nói: “Cô ấy câu dẫn các người lúc nào? Không thể nào! Chuyện này chắc chắn là không thể! Cô ấy tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như thế!" "Sao lại không thể? Vừa rồi cô ta còn ngồi ở đây, làm bộ làm tịch muon câu dẫn chúng tôi” Người đàn ông da trắng kiên định nói.
Người đàn ông da nâu đen cũng lập tức dơ tay the: "Chúng tôi nói đều là sự thật, chúng tôi có thể thề, tuyệt đối là do cô ta trêu chọc chúng tôi trước” "Đúng là bọn họ tuyệt đối không dám nói dối." Đinh Thanh Thanh khẳng định lại lời nói của hai người.
Cô ta đột nhiên củi người xuống, tiến đến gần bên cạnh
Hoắc Kiến Phong, yếu ớt nói: "Anh Phong, anh nói xem, liệu có phải bởi vì chuyện tối hôm qua mà chị đẹp nhất thời không kiềm chế được..."
Cô ta không nói tiếp những lời phía sau, hơi nhướng mày, trong mắt tràn đầy hứng thủ đợi xem kịch hay.
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong hoàn toàn tối sầm lại, một luồng lãnh ý đầy sát khí lập tức tản ra.
Anh thuận thế năm lấy vạt áo của Định Thanh Thanh, cánh tay dài trực tiếp nằm lấy khẩu súng đang giất trên eo cô ta.
Rút súng, mở chốt bảo vệ, kéo cò, loạt động tác được thực hiện một cách nhanh chóng và gọn gàng chỉ trong hơi thở! Chỉ nghe thấy hai tiếng "bằng bằng", kèm theo mùi thuốc súng đang lan dần trong không khí, làm kinh động đến khu rừng phía sau răng, vô số chim chóc bay lên tứ tung.
Hai người đàn ông ngày ra một giây, sau đó mới cảm nhận được cơn đau thấu tim từ dưới chân xông lên đỉnh đầu, hai người ngồi sụp xuống đất, ôm lấy chân mình khóc rống lên một cách thảm thiết.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, ngay cả Đinh Thanh Thanh cũng không ngờ rằng Hoắc Kiến Phong có thể có thân thủ cao đến thế.
Tuy nhiên, một giây sau, hai tay Hoắc Kiến Phong run rẩy kịch liệt, súng trực tiếp rơi xuống đất.
Sắc mặc anh trở lên tái nhợt, ngay cả vết máu bên khóe môi cung đã mờ đi một nửa.
Anh cổ chấp không để bản thân phát ra tiếng thở gấp gáp, nhưng sự lên xuống kịch liệt của lồng ngực cũng đủ để thấy động tác vừa rồi của anh đã lấy hết sức lực của cả cơ thể anh.
Ánh mắt anh lạnh lẽo như đao, lạnh lùng lướt qua ba người, trong đó có Đinh Thanh Thanh.
Đinh Thanh Thanh lúc đầu bị làm cho kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy thư thái.
Nếu như là cô ta, nhìn thấy đồ của mình bị người khác trêu đùa cũng sẽ có phản ứng như thế.
Người đàn ông này rất thông minh, nhưng cơ thể anh rõ ràng là đã vô dụng rồi.
Ânh mất Hoắc Kiến Phong lại nhìn về phía cơ thể Tiêu Nhi, sâu trong đáy mắt tràn đầy sự trân trọng dành cho cô.
Anh cúi người, muốn ôm cô lên, nhưng dù thử rất nhiều lần cũng không thể thành công, chỉ đành để quần áo đặt lên người cô, miễn cưỡng đỡ cô dậy.
Một tay anh cầm chiếc nạng, một tay nửa ôm nửa ẵm Tiêu
Nhi, dù khó khăn nhưng lại rất kiên định đưa cô lên xe.
Anh cứ bước được mấy bước là sẽ dừng lại thở gấp một Khoảng cách ngắn ngủi chỉ vài mét nhưng anh phải dừng trận.
lại đến 3, 4 lần mới miễn cưỡng đỡ được Tiêu Nhi lên chiếc xe đã đưa bọn họ đến.
Đinh Thanh Thanh thán nhiên nhìn tất cả những chuyện này trong mắt.
Hoắc Kiến Phong lên xe ngồi xuống, không thèm nhìn về phía những người trên bờ biển một cái, trực tiếp trầm giọng nói với lái xe: "Làm phiên ông đưa chúng tôi trở về lâu đài." Lái xe nghiêng đầu, nhìn về phía Đinh Thanh Thanh xin chi thị.
Đinh Thanh Thanh nhẹ gật đầu.
Lúc này lái xe mới theo chỉ thị của Hoắc Kiến Phong, lái xe rời khỏi bờ biển..