Ngày hôm sau, sáng sớm.
Tiêu Nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Hoắc Kiến Phong đang nằm bên giường ngủ say, trong phút chốc con người trở nên tỉnh táo.
Tay anh, năm chặt lấy tay cô, đầu gối lên cánh tay đó.
Tiêu Nhi khế nhúc nhích, Hoắc Kiến Phong lập tức tinh ngủ mở mắt ra: "Tiểu Nhi."
Anh gần như là trong vô thức, lập tức thì thào ra tiếng.
Trái tim của Tiêu Nhi đột nhiên như bị thứ gì đó đâm vào, vừa chua xót vừa ấm áp.
"Em ở đây." Cô nhẹ nhàng nói, dùng sức siết chặt tay anh lại.
Cô chống cơ thể ngồi dậy, kéo bàn tay lạnh ngắt của anh vào trong chăn để sưởi ấm: "Sao anh lại ngủ ở cạnh giường, tại sao không lên giường ngủ?"
Thấy sắc mặt của cô đã trở lại bình thường, lời nói cũng rõ ràng, trái tim đang treo lơ lửng của Hoắc Kiến Phong cuối cùng cũng buông xuống.
Anh chống thân thể cứng đờ nửa năm nửa ngồi lên trên giường, nhẹ nhàng ôm Tiêu Nhi vào lòng: "Hôm qua em ngất xiu, còn nhớ không? Bây giờ em cảm thấy thể nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái hay không?" Tiêu Nhi vô cùng kinh ngạc mở to hai mắt: "Ngất xiu? Không thể nào! Cơ thể của em vẫn luôn rất tốt mà!"
Cả khuôn mặt Hoắc Kiến Phong đầy day dứt: "Đều tại anh, để em cùng anh đi đường vất vả, chắc chắn là gần đây quá cực nhọc, không có nghỉ ngơi đầy đủ."
Anh kéo chăn lên, đắp cho cô kín hơn.
Tiêu Nhi cũng kéo chăn lên, đắp lên tay và chân của anh, cười ha ha nói: "Chắc chắn không có liên quan đến anh.
Nếu thật sự không nghi ngơi đủ, vậy cũng chi có thể trách em quá ham chơi, không chịu nghi ngơi đầy đủ.
Không còn cách nào, em thực sự cảm thấy nơi này quá vui."
Nhân lúc cô đang nói chuyện, Hoắc Kiến Phong nắm lấy tay cô, nhanh chóng viết vào lòng bàn tay của cô: "Có lẽ là em bị Đinh Thanh Thanh bỏ thuốc."
Trong lòng Tiêu Nhi biết rõ ràng, nhưng trên mặt bình thản tiếp tục nói: "Ngày hôm qua chúng ta đi tận mấy nơi lận!" "Vậy sao? Em thấy có cái gì vui?" Hoắc Kiến Phong cười hỏi.
"Rất nhiều nha! Đủ các loại khoa học công nghệ cao, đủ các loại thực vật mới lạ..."
Tiêu Nhi vừa nói chuyện hợp tình hợp lý, vừa nhanh chóng viết vào lòng bàn tay của Hoắc Kiến Phong: "Em không sao, chút thuốc đó của bọn họ, hoàn toàn không thể làm gì được em.
Ý thức của em vẫn luôn rất tinh táo.
Khi trở về, cảm thấy có hơi mệt mỏi, sau khi thả lỏng thì liền chìm vào giấc ngủ, xin lỗi, làm cho anh lo lắng rồi."
Mặt của Hoắc Kiến Phong mang theo ý cười, gật đầu liên tục, viết vào lòng bàn tay của cô: "Có phát hiện gì không?"
Tiêu Nhi tiếp tục giới thiệu những điều mình đã chứng kiến, tiếp tục viết: "Hai bố con này, nhìn bề ngoài thì một người nho nhã lệ độ, một người thì vô tâm, cả hai đều có vẻ cực kỳ vô hại.
Nhưng thực chất đều che giấu rất sâu! Đây là một gia đình dã tâm chứa đầy dụng ý xấu."
Điểm này, không còn nghi ngờ gì nữa.
Hoắc Kiến Phong gật đầu, nói lấp lửng: "Còn gì nữa không? Còn có cái gi vui nữa không?" "Còn rất nhiều thứ đang chờ em đi khám phá! Thật sự là tiếc hận khi không thể xem hết toàn bộ trong vòng một ngày.
Còn anh thì sao? Công việc của anh thế nào rồi?"
Tiêu Nhi cười híp mắt, tiếp tục viết vào lòng bàn tay của anh: "Tình hình hiện nay của Tiểu Phi rất xấu, chúng ta phải nhanh chóng tìm cách đưa cô ấy trở về." "Anh vẫn ổn, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn làm quen với dự án.."
Hoắc Kiến Phong tùy tiện trả lời, nhanh chóng viết vào lòng bàn tay của cô: "Bọn họ làm như vậy, khẳng định là đang thăm dò chúng ta.
Môi trường ở đây phức tạp hơn chúng ta tưởng.
Anh đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thành công liên lạc với bên ngoài.
Bây giờ cách duy nhất, chính là đưa Tiểu Phi về trước, như vậy mới có thể truyền tin tức ra bên ngoài được."
Ý kiến của hai người, thật trùng hợp.
"Yên tâm đi, sau này em sẽ chú ý đến sức khoẻ của mình nhiều hơn, bảo đảm sẽ không lại ngất xỉu làm cho anh phải lo lăng nữa” Tiêu Nhi ngầm hiểu mà cười lên, viết vào lòng bàn tay của anh: "Chuyện của Tiểu Phi cứ giao cho em, em đảm bảo sẽ khiến cho Đinh Thanh Thanh cam tâm tình nguyện đưa cô ấy đi."
Cô đã lập toàn bộ kế hoạch một cách hoàn mỹ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu thực hiện.
Hai vợ chồng chui vào trong ổ chăn, giả vờ vuốt ve an ủi, rồi sau đó mới đứng dậy súc miệng rửa mặt, đi xuống lầu.
Trong nhà ăn, Kenny Đinh đang ăn sáng.
Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi, anh ta lập tức lễ độ đứng lên đón tiếp, quan tâm nói: "Cô Tiêu, không sao chứ? Cô còn nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì hay không?" "Tôi không sao!"
Tiêu Nhi mim cười, đôi mắt trong veo sáng rực, không có chút ác cảm nào: "Chỉ là đầu có hơi đau.
Có lẽ là môi trường ở đây quá tốt, trong thời gian ngắn chưa kịp thích ứng, nên lúc thiếu dưỡng khí ngất xiu đung phải cái gì đó.
Kenny Đinh vô cùng ngạc nhiên nhìn Hoắc Kiến Phong một cái, không lên tiếng mà chỉ trao đổi ánh mắt hỏi: Anh không nói cho cô ấy biết sao?
Hoắc Kiến Phong chớp chớp mắt, sau đó lại đầu, vẻ mặt đầy lo.
Truyện Hot
Kenny Đinh lập tức hiểu ý của anh, anh đây là không muốn làm cho Tiêu Nhi sợ hãi, lo lắng, nên không nói cho cô ấy biết!
Kenny Đinh lập tức hợp nói: "Ồ, không sao thì tốt.
Vậy về sau muốn ra ngoài, cứ kêu Tiểu Cao đi cùng cô, lại gọi thêm một vài vệ sĩ và tùy tùng.
Trên hòn đảo này đông đúc dòng người qua lại, nếu lại xảy ra sơ suất gì nữa, thì anh Hoắc nhất định sẽ rất đau lòng.
Tiêu Nhi sững sờ, sau đó hơi thẹn thùng đỏ mặt cười: "Làm gì khoa trương mức đó, bản thân tôi là bác sĩ, tự có chừng mực.
Có điều, vẫn phải cảm ơn anh đã lo lắng." "Các người là khách quý của tôi, đây là điều mà tôi nên Kenny Đinh khách sáo nói.
Thấy người giúp việc đã bày chén đũa lên, anh ta giơ tay làm ra động tác mời: "Nào, hai vị, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện."
Tiêu Nhi không khách sáo, ngồi xuống bắt đầu ăn ngấu
Cô cả đêm chưa ăn gì, bụng đã sớm đói đến mốc meo, lại cộng thêm hơn một nửa món ăn trên bàn đều mang nét đặc trưng truyền thống của nước Z, vô cùng hợp khẩu vị.
Hoắc Kiến Phong một cái bánh bao nhân thịt cua bỏ vào bát của cô, ôn nhu nói: "Em ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu." "Ngon quá!" Tiêu Nhi cười hì hì mơ hồ nói, cũng gắp cho Hoắc Kiến Phong một cái bánh trứng thơm ngào ngạt: "Anh cũng ăn đi, ngon "Tình cảm của hai người tốt thật đó!"
Kenny Đinh nhìn đến hai người họ thân mật với nhau xem như bên cạnh không có người, trong lòng lại cân nhắc về vị trí của Tiêu Nhi trong lòng của Hoắc Kiến Phong.
Xem ra, anh ta cần phải lần nữa nhắc Thanh Thanh, không được chọc đến người phụ nữ này.
Hai má Tiêu Nhi hơi đỏ lên, xấu hổ củi thấp đầu xuống, Đột nhiên, cô giống như nghĩ ra điều gì đó, vội vã nuốt đồ ăn ngon lành trong miệng xuống, rồi nói với Kenny Đinh: "Anh Đinh, hồm qua tôi nhìn thấy Đại vương tứ Hồng Mẫn của nước Thanh Bạch ở tòa nhà của cô Đinh, anh có biết chuyện này không?"
Hoắc Kiến Phong không ngờ rằng cô sẽ trực tiếp hỏi thắng như vậy, hơi tạm dừng động tác nhai, nhưng lại không có lên tiếng ngăn cản.
Kenny Đinh bị ánh mắt của Tiêu Nhi nhìn chằm chằm không chút che dấu, nụ cười trên mặt rõ ràng cứng lại, sau đó lộ ra một chút bất lực: "Tôi biết." Tiêu Nhi vô cùng ngạc nhiên giật giật khóe miệng, không dám tin nói: "Là anh đồng ý sao?".