Kenny Đinh lập tức quát khë: "Hồ đồ!"
Nói xong, anh ta lập tức nói với Hoắc Kiến Phong: tiên sinh, xin lỗi! Con nhóc kia thật sự là bị tôi làm hư rồi."
Hoắc Kiến Phong ăn xong cháo cuối cùng, anh chậm rãi lau miệng rồi đứng dậy thờ ơ nói: “Không sao cả.
cô nói đúng, dù sao cô ấy cũng nhàn rỗi.
Hơn nữa là vợ tôi nói muốn thi đấu, nếu các cô đều muốn chơi, vậy hãy để cho các cô chơi thỏa thích.
Chúng ta đừng dính vào, đi làm việc thôi."
Mặc dù là ngồi tù, nhưng người đàn ông này vẫn có thể phong khinh vẫn đạm như vậy, thật sự là đại nạn buông xuống, cái gì cũng không sợ sao?
Trong lòng Kenny Đinh hồ nghi, anh ta lặng lẽ nói: nếu Hoc tiên sinh đồng ý, tôi đây cũng không dị nghị gì.
Vậy hãy để cho họ tự thương lượng, chúng ta đi trước?" "Tốt" Hoắc Kiến Phong khẽ vuốt cảm, ánh mắt anh nhìn về phía Tiêu Nhi, anh dịu dàng nói: "Tôi đi làm việc trước nhé?" Tiêu Nhi híp mắt, cười đến mức mặt mày cong nghi ngơi, đừng cực khổ nhé!"
Hoắc Kiến Phong gật đầu, rồi xoay người rời khỏi nhà hàng trước.
Người đàn ông này lại không căn dặn một câu nào? Kenny Đinh và Đinh Thanh Thanh đồng thời nhíu mày.
Tim Hoắc Kiến Phong có thể lớn được như vậy, nhưng
Kenny Đinh thì không.
Nghĩ đến tư lưới rách cá chết ngày hôm qua của Hoắc Kiến Phong, anh quay đầu dặn dò Đinh Thanh Thanh: toàn là số một, cô Tiêu là khách quý của chúng ta."
Hai chữ cuối cùng, anh nhấn mạnh, nên ý uy hiếp không cần nói cũng biết.
"Biết rồi." Đinh Thanh Thanh cợt nhả mà đấy anh ra cửa: "Cha đi thong thả! Hẹn gặp lại cha!" Không đợi Kenny Đinh mở miệng, cô trực tiếp đóng cửa phòng, rồi nói với Tiêu Nhi: "Nói đi, so cái gì? Tỷ thí thế nào?"
Cô bắt đầu chau mày, vẻ mặt thì nóng lòng muốn thử mà hưng phấn.
Tiêu Nhi bình tĩnh nói: "Tùy cô.
Ba thắng trong năm hiệp hoặc hai thẳng trong ba hiệp đều được.
So cái gì tôi cũng không có ý kiến.
Tôi chỉ có hai yêu cầu: Một, công khai công bằng công chính; hai, bất kể là quá trình thi đấu hay là kết thúc tranh tài, điểm mấu chốt cơ bản nhất là không tổn thương người khác." “Cô chắc chứ?" Đinh Thanh Thanh không yên tâm nên hỏi lại.
Tiêu Nhi bình tĩnh trở lại vị trí của mình, cô còn không thèm nháy cả mí mắt nói: "Chắc." “Tốt, rất sảng khoái!” Đinh Thanh Thanh vui vẻ vỗ tay cười to: "Người phụ nữ như cô thật thú vị! Sớm biết tôi đã đưa cô tới sớm một chút rồi.
Ngày mai chúng ta sẽ so tài, cô có ý kiến gì không?”
Khóe mắt Tiêu Nhi liếc qua Dịch Tiểu Phi, trên mặt anh có lo lắng, có khiếp hãi, cũng có khát vọng về nhà không nén được...!
Tiêu Nhi cản miếng bánh bao nhỏ, thong dong nói: "Có thể" Đã lâu rồi không có ai dám sảng khoái mà khiêu chiến minh như vậy.
Đỉnh Thanh Thanh cười toe toét, trong mắt lóe lên ánh sáng kích động: "Tốt, bây giờ tôi lập tức đi tìm đề tài, sắp xếp nơi thi đấu.
Tiểu Phi, chúng ta đi!"
Dịch Tiểu Phi muốn nói cái gì, cắn cắn môi, rồi lại nuốt lời vào.
Cô ừm một tiếng trả lời, rồi đi theo Đinh Thanh Thanh ra ngoài, chỉ chốc lát khi đi ra ngoài, cô mới lén quay đầu lại nhìn Tiêu Nhi một cái cảm kích.
Màn đêm buông xuống.
Đèn lồng cung điện hình bát giác tinh xảo chiếu sáng gỗ cẩm lai màu vàng cổ kính trong phòng khách.
Kenny Đinh dựa lưng vào ghế thái sư uống trà, thấy Hoắc Kiến Phong đi ra khỏi nhà hàng sau bữa tối, anh ta lập tức đứng dậy nói: "Hoắc tiên sinh, trà Minh Tiền Long Tỉnh mới đến, anh thử xem?"
Vô sự mà thể hiện ân tình miễn phí, vậy không gian tức đạo.
Hai mắt Hoắc Kiến Phong thâm thúy, trên mặt vẫn mang theo nụ cười vô hại: "Cũng tốt.
Vừa rồi tôi ăn hơi nhiều, đúng lúc loại mỡ."
Anh nghe lời bước tới và bình tĩnh ngồi xuống.
Kenny Đinh nháy mắt với người hầu, người hầu liền lùi lại pha trà, để lại phòng khách cho hai người.
Kenny Đinh đang cầm một tách trà sứ Thanh Hoa, ngửi mùi trà và nói: “Hoắc tiên sinh, anh thấy hệ thống hai ngày này của rồi thế nào? Anh đã hiểu hết chưa?"
Xem ra, anh ta gấp gáp không ít.
Trong lòng Hoắc Kiến Phong hiểu rõ, nhưng nét mặt anh vẫn giả vờ mất mác nói: “Đinh tiên sinh, thực sự rất xin lỗi! Hiện tại sức lực của tôi có hạn, dù là xem đồ, hay là học tập sự vật mới, nên phản ứng của tôi cũng không nhanh như trước, tiến độ có thể chậm chạp hơn so với dự trù.
Tuy nhiên, từ tình huống mà tôi quen thuộc bây giờ, hệ thống của anh này đã rất hoàn chỉnh và đã đạt đến độ hoàn hảo.
Thật sự rất khó tưởng tượng, mấy người đã bỏ ra nỗ lực như thế nào mới có được một cấu trúc lớn và hoàn hảo như vậy.
Đinh tiên sinh, đội của anh vô cùng lợi hại” "Ha ha ha, đây cũng là nhờ mọi người ủng hộ” Kenny Đinh ngoài miệng thì khách khí, nhưng nét mặt lại không tự chủ được lộ ra vẻ đắc ý: "Như vậy tiếp theo phải nhờ vào Hoắc tiên sinh hỗ trợ nhiều hơn rồi." "Việc này, tôi đương nhiên sẽ cố gắng hết sức" Hoắc Kiến Phong cười nhạt, rồi đột nhiên thay đổi, anh buôn bã nói: "Nhưng một vấn đề lớn nhất hiện nay của hệ thống này chính là sự an toàn của chính nó không thể được đảm bảo trăm phần trăm.
Định vị vệ tinh, giám sát toàn cầu là một cách tốt, nhưng nó cũng sẽ bị phát hiện và thậm chí bị theo dõi ngược lại."
Kenny Đinh không ngạc nhiên chút nào, còn thưởng thức mà giơ ngón tay cái lên: "Ha ha ha, cao thủ đúng là cao thủ, chỉ hai ngày ngắn ngủi đã nhìn ra kẽ hở trong này.
Chính vì vậy, chúng tôi mới có thể trăm phương nghìn kế mời Hoắc tiên sinh anh tới trợ giúp..."
Kenny Đinh không nói tiếp nữa, mà chỉ nhìn Hoắc Kiến Phong với nụ cười sâu xa.
Trong lòng Hoắc Kiến Phong rùng mình.
Dĩ nhiên anh biết những thứ này.
Người này đã điều tra mình và nhà họ Hoắc được bao nhiêu?
Hoắc Kiến Phong nhăn mày lại, anh giả bộ bối rối nói: "Tất cả là do anh muốn tôi làm người trung gian cho anh, để những quốc gia khác và tập đoàn cao cấp mở cửa sau cho hệ thống này của anh?” Kenny Đinh sững sờ đến mức sợ run lên, suýt chút nữa thì phun nước trà ra ngoài.
Anh ta cười lắc đầu, tựa hồ như chưa bao giờ ngờ tới Hoắc Kiến Phong lại nói như vậy: "Hoắc tiên sinh, chuyện cửa sau này, chắc chắn bọn họ sẽ không mở cho tôi.
Cho nên, tôi cần anh làm chìa khóa thay tôi, một chia khóa vạn năng có thể mở những hệ thống an ninh này.
Vì chỉ có như vậy, tôi mới có thể khống chế vệ tinh mà thần không biết quỷ không hay, và thực hiện tất cả kế hoạch của tôi."
Chỉ cần vừa nghĩ tới hiệu quả cuối cùng của toàn bộ dự án, trên mặt Kenny Đinh không tự chủ được lộ ra một nụ cười.
Khi có nó, cả thế giới sẽ nằm trong tâm kiểm soát của anh ta!
Hoắc Kiến Phong tùy ý đặt hai tay lên tay vịn ghế và siết thật chặt, trong đôi mắt sâu thẩm của anh hiện lên sự phản kháng và cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười bất lực: "Đinh tiên sinh, anh không khỏi cũng quá để mắt đến tôi rồi.
Dù tôi đã từng là người sáng lập hệ thống này, nhưng đã qua nhiều năm thăng cấp cải tiến như vậy, tôi sợ rằng mình không thể ra sức được nữa." "Không phải, anh có thể.
Chỉ có anh, cũng phải là anh.".