Dịch Tiểu Phi thấy hai người giằng co qua lại, vội vàng đi mời bác sĩ Đỗ đến.
Bác sĩ Đỗ vẻ mặt từ ái, nói với Đinh Thanh Thanh: “Đại tiểu thư, cô cứ yên tâm! Thuốc này tôi đã tự mình uống thử rồi, chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”
Bác sĩ Đỗ phục vụ Kenny Đinh nhiều năm, trông thấy Đinh Thanh Thanh lớn lên.
Đinh Thanh Thanh từ nhỏ đến lớn, hễ thấy không khỏe trong người là đi tìm bác sĩ Đỗ, cho nên cô ta cực kỳ tin tưởng lời ông ấy nói.
Nhưng thật sự là cô không muốn uống thứ thuốc vừa khó nhìn vừa khó ngửi như này, mặt mũi nhăn nhó hết cả.
Bác sĩ Đỗ ra chiều bất đắc dĩ, kiên nhẫn dỗ dành bảo: “Đại tiểu thư à, nếu cô vẫn không thấy yên tâm, vậy sau này thuốc cô uống sẽ do chúng tôi cùng nhau sắc, nấu.
Thuốc này là loại chuyên dụng nhằm bài trừ độc tính trong cơ thể, cô nhất định phải uống mới được! Có điều, về việc châm cứu, vẫn phải phiền cô Tiêu đây, chúng tôi thật sự không thông thạo." Đinh Thanh Thanh vừa mới thả lỏng chút đề phòng lập tức lại cảnh giác: "Châm cứu? Châm cứu là cái gì?" Bác sĩ Đỗ giọng điệu hiền hòa từ tốn giải thích: "Là một phương pháp điều trị bên Trung y, thật sự rất hữu hiệu.
Cô Tiêu đây chính là đã dùng cách này phối hợp với đắp thảo dược, mới có thể cầm máu cho cô, và còn tạm thời kiềm lại được độc tố trong cơ thể cô đấy."
Được ông ấy nhắc đến, lúc này Đinh Thanh Thanh chợt nhớ ra.
Từ lúc cô ta ở trên bờ cát, Tiêu Nhi đã một mực dùng kim châm lên người cô rồi.
Lúc ở rừng cây, từng kim từng kim châm lên khiến cô ta không cách nào nhúc nhích.
"Tôi không châm cứu, tôi tuyệt đối không châm cứu đâu!"
Đinh Thanh Thanh rít gào trong cơn phẫn nộ.
Dù cho bây giờ cô ta có nằm trên giường, cũng không tùy ý để Tiêu Nhi xem mình như quả bóng muốn nhào nặn thể nào thì nhào nặn, cô ta sẽ không mặc kệ đâu!
Tiêu Nhi tựa vào số pha thong dong nhắc nhở: "Cô Thanh Thanh, tôi đã nói với cô rồi, hiện tại cô không nên quá mức kích động.
Nếu như cô cứ hô to gọi nhỏ kiểu đó, độc tố còn lưu lại trong cơ thể cô lại bộc phát, khuếch tán, đến lúc đó không phải uống mấy chén thuốc, châm mấy cây kim là giải quyết được đâu." Mời bạn đọc truyện tại Truyện 88.net
Đinh Thanh Thanh trợn trắng mắt, một chút cũng không thèm lọt tai, lại còn kêu gào lớn hơn nữa: “Cô câm miệng đi! Đều tại cô, là cô hại tôi!"
Tiêu Nhi lười nói thêm với cô ta, lập tức đứng dậy nói với bác sĩ Đỗ: "Hiện tại cô Thanh Thanh đang rất kích động, thật sự không thể trị liệu được.
Tôi đợi cô ấy bình tĩnh lại một chút mới qua đây lại vậy."
Nói xong, cô cũng không đợi bọn họ nói gì, cất bước ra khỏi phòng.
Bác sĩ Đỗ thấy cửa phòng khép hẳn lại, mới nhẹ giọng khuyên nhủ Đinh Thanh Thanh: "Đại tiểu thư à, lần này cô thật sự đã hiểu lầm cô Tiêu rồi.
Cô ấy không hề hại cô, việc cứu được cô tất cả đều nhờ vào cô ấy cả.
Nếu không phải có ấy đoán ra được dưới biển có chút khác thường rồi kêu người đi đến cứu cô, thì cô đã không xong rồi.
Rùa Lưỡi Tím mọi năm đều sinh sống dưới đáy biển sâu, làm gì có chuyện để con người tùy tiện khống chế vậy được? Cô thật sự hiểu lầm rồi."
Trên đường đến đây, Dịch Tiểu Phi đã thuật lại toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người cho bác sĩ Đỗ nghe.
Đinh Thanh Thanh vẫn ngoan cố ngẩng đầu lên: "Hừ, nếu cô ta sớm biết biển có vấn đề, biết dưới đó có nguy hiểm, thì vì cớ gì trước đó không đến nói cho tôi biết chứ? Đợi đến khi tôi đi xuống dưới, bị thương, mới giả vờ giả vịt kêu người đến cứu tôi? Cô ta chắc chắn là không có gì tốt đẹp.
Hoặc là muốn tôi chết, hoặc là đang ép tôi phải chấp nhận tình cảm của cô ta!" "Đại tiểu thư à, cô không nên nghĩ như vậy..."
Bác sĩ Đỗ còn chưa nói xong, Đinh Thanh Thanh không quan tâm mà ngắt lời ông: "Ông Đỗ, ông không cần khuyên tôi nữa! Tóm lại, thù này, tôi nhất định phải trả đủ cho cô ta!"
Bác sĩ Đỗ thở dài đầy bất đắc dĩ, thầm nghĩ: "Đại tiểu thư của tôi ơi, nếu tính tình cô cứ cố chấp như thế này, cho dù lúc đó cô Tiêu có nói cô biết, chắc gì cô đã chịu tin đâu!"
Nhưng ông cũng không nói huych toẹt ra, chỉ có thể áp dụng cách thức dụ dỗ, nương theo ý cô ta mà nói: “Được rồi, được rồi, cô có muốn báo thù cũng phải để thân thể mình khỏe hơn mới báo thù được chứ? Chúng ta cứ uống thuốc trước đi đã, còn chuyện sau này, thì để sau này hẳng tính." Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Bác sĩ Đồ dứt lời, liếc mắt ra hiệu cho Dịch Tiểu
Phi.
Dịch Tiểu Phi vội vàng bưng chén thuốc ở bàn trà đến, thử độ ẩm rồi mới đưa qua tay Đinh Thanh Thanh: "Nhiệt độ vừa rồi, uống chậm chút nhé."
Đinh Thanh Thanh cau mày, nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của bác sĩ Đỗ, chẳng đặng đừng bưng chén thuốc, một hơi uống cạn sạch.
Lúc chạng vạng, trên bàn cơm.
Ngọn đèn chiếu sáng ngời một bàn đầy món ngon, Kenny Đinh nâng ly rượu, vẻ mặt đầy chân thành hướng về phía Tiêu Nhi cảm kích nói: “Cô Tiêu, lần này thật sự là nhờ vào y thuật cao siêu của cô, cảm ơn cô.”
Tiêu Nhi lịch sự nâng ly đáp lại, bình tĩnh nói: "Ngài Đinh, xin đừng khách sáo.
Tôi cũng đã nói qua, tôi là một bác sĩ, thì phải làm cho trọn trách nhiệm của một bác sĩ." "Nhưng tôi là cha của Thanh Thanh, nói lời cảm ơn cô cũng là phải đạo”.
ngôn tình ngược
Kenny Đinh kiên trì khiêm nhường nói: "Giai đoạn trị liệu về sau, còn phiền cô phải tốn nhiều công sức."
Hoắc Kiến Phong nuốt chút thức ăn trong miệng xuống, tỏ vẻ nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Cô Thanh Thanh bị bệnh gì à?" "Không phải, chỉ là chút ngoài ý muốn xảy ra trong trận đấu của tụi em thôi."
Tiêu Nhi bâng quơ nhẹ đáp.
Kenny Đinh đoán han là cô cũng không muốn Hoắc Kiến Phong bận tâm, phụ họa theo nói: "Đúng vậy, chỉ có chút ngoài ý muốn thôi."
Hoắc Kiến Phong ra vẻ hiểu rõ mà gật đầu: “Vậy à, thể sau này tụi em phải cẩn thận hơn nữa đấy, nhất định phải chú ý bảo đảm an toàn.
Thắng thua chỉ là chuyện nhỏ, bảo đám tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất.” "Vâng vâng, em biết mà."
Tiêu Nhi nghe lời, gật gật đầu, gắp một miếng thịt bò trông ngon miệng vào bát anh: “Anh đừng quá lo cho em như vậy, anh cũng phải ăn nhiều một chút, chăm sóc tốt bản thân mình là được rồi."
Hoắc Kiến Phong dịu dàng mỉm cười: “Được rồi." Tiêu Nhi hài lòng nâng môi cười, đột nhiên quay đầu sang Kenny Đinh lên tiếng bảo: "Ngài Đinh, ngài có giống như tiểu thư trách tôi không? Dù sai thì đúng là trước khi đến đó tôi đã đoán được là sẽ xuất hiện nguy hiểm mà!”.