Buổi sáng ngày hôm sau.
Đinh Thanh Thanh theo lệ cũ đã sắp xếp một lượng lớn người xem và năm người trọng tài.
Đợi đến khi tất cả mọi người đã tập trung đầy đủ rừng cây, cô ta mới đứng lên trên xe, chính thức tuyên bố từng hạng mục tuyên bố và luật quy: "Các vị, hạng mục thi đấu ngày hôm nay của chúng ta chính là sự gan dạ."
Lời của Đinh Thanh Thanh vừa dứt, hai tên vệ sĩ có dáng vóc to lớn liền lập tức mở cốp xe ra, nâng một chiếc hộp thủy tinh cỡ lớn lên.
Trong chiếc hộp đó, là những con rắn độc đủ mọi màu sắc đang trườn bò chồng chéo lẫn nhau.
Những con rắn độc này không ngừng lấy nhau, đôi khi còn khè ra cái lưỡi đỏ tươi.
Mọi người đều giật mình hoảng sợ, bất giác lùi về sau vài bước.
Ánh mắt của Tiêu Nhi lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Đinh Thanh Thanh đương lúc cô còn đang sợ hãi, trong lòng cười thầm, tiếp tục nói: "Đợi một lát nữa, người của tôi sẽ thả những con rắn độc này vào trong rừng.
Nội dung thi đấu của tôi và Tiểu Nhi chính là bắt rắn.
Trong vòng một tiếng đồng hồ, ai bắt được nhiều rắn hơn thì sẽ thắng.
Mỗi một con rắn chiếm năm điểm, ai dẫn trước mười điểm thì sẽ được tính là 3:1.
Đến lúc đó mọi mọi người hãy mở to mắt ra chứng kiến, làm chứng cho chúng tôi."
Bắt rắn, hơn nữa lại là rắn độc, đây tuyệt đối là chuyện thách thức lòng dũng cảm của con người.
Mọi người một mặt khiếp sợ, một mặt không ngừng tán thưởng: "Quả nhiên là cô chủ, vô cùng lợi hại."
Đinh Thanh Thanh đắc ý nhảy xuống xe, lúc đi cố ý đụng vào bả vai Tiêu Nhi: "Tiêu Nhi, chị đã nói sẽ cùng tôi chơi đến cùng, giờ sao, cô sẽ không nuốt lời đấy chứ?" Gương mặt Tiêu Nhi vô cảm, không khách khí trừng mắt nhìn Đinh Thanh Thanh: "Cô quả thật là xảo quyệt.
Tôi hoàn toàn không biết sẽ có những con rắn này, hơn nữa cô lại dùng rắn độc, cô muốn tôi bắt chúng như thế nào?"
Đinh Thanh Thanh nghe vậy liền ra vẻ kinh ngạc, đáp: "Đến cả rùa lưỡi tím chị cũng biết, sao lại không biết những con rắn này chứ?"
Không đợi Tiêu Nhi trả lời, cô ta liền cười lớn: "Chị yên tâm đi, tôi không tâm với chị như vậy đâu, cho dù những con rắn đó có chị đi chăng nữa, cô cũng sẽ không bị chết bởi nọc độc rắn đâu.
Tôi đã cho người nhổ hết răng rồi mới thả vào trong rừng."
Đinh Thanh Thanh vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho hai tên vệ sĩ đang cầm hộp Hai tên vệ sĩ lập tức hiểu ý, đặt chiếc hộp xuống, cầm theo dụng cụ phòng hộ, bắt đầu làm việc.
Tiêu Nhi nghe thấy Đinh Thanh Thanh nói vậy, liền biết ngay cô ta muốn nhân chuyện này mà trả thù cô, không khỏi nhíu máy nói: "Cô đang ép tôi ư?" "Sao có thể chứ?"
Đinh Thanh Thanh tỏ vẻ vô tội: "Tôi chỉ muốn nói cho chị biết một điều, đây là địa bàn của tôi.
Hơn nữa, tôi còn muốn tốt bụng nhắc nhở chị, tuy rằng những con rắn này không còn độc nữa, nhưng còn những con khác ở trong rừng thì tôi cũng không chắc đâu.
Theo như tôi biết, khu rừng này ngoại trừ rắn độc ra, còn có rất nhiều sâu bọ có độc khác.
Chị đẹp, tiếp theo đây, tôi với chị cứ thuận theo ý trời thôi." Mời bạn đọc truyện tại Truyện 88.net
Tiêu Nhi hít sâu, đứng thẳng người, nói: "Hai vòng thi đấu tiếp theo là gì? Cùng lắm thì tôi nhận thua vòng này."
Sợ hãi đến mức thành bộ dạng như thế này, xem ra lần này bản thân chắc rồi.
Đinh Thanh Thanh trong lòng mừng thầm, từ từ dơ ngón trỏ lên lắc lắc: "Cho dù đề tài thi đấu hai vòng sau là gì đi chăng nữa, thì vòng này chị cũng không được nhận thua.
Trừ phi, nhận thua hoàn toàn."
Đôi mắt nâu của cô trợn tròn lên, tức giận nhìn Đinh Thanh Thanh: "Cô như vậy còn nói là không ép tôi ư?" "Lúc nãy thì đúng là không phải nhưng bây giờ thì đúng đó."
Cô ta đắc ý nhếch khóe miệng: "Chị đẹp, chị chắc chắn nhận thua chứ? Chị vội vàng muốn ôm ấp yêu thương tôi như vậy sao?"
Tiêu Nhi nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ ám thị của Đinh Thanh Thanh.
Tiêu Nhi hơi nâng lạnh lẽo phun ra bốn chữ: "Cô nằm mơ đi."
Ánh mắt Đinh Thanh Thanh liền trầm xuống, chợt cô ta cười khẽ: "Không sao cả.
Dù sao thi đấu với tôi chị cũng thua, không thi đấu với tôi chị cũng thua.
Chúng ta đang lãng phí thời gian đó, hơn nữa chị cũng đang cho mọi người thấy chị đang tự tát vào mặt mình đó."
Tiêu Nhi lạnh lùng cười: "Ai tự tát vào mặt ai thì chưa biết được đâu.
Cô đừng quên, nếu tôi có mệnh hệ gì, thì bố cô đừng hòng thay chồng tôi làm việc.
Đến lúc đó lại làm chậm trễ chuyện đại sự của ông ấy, ha ha, cô nói xem, bố cô có đánh chết cô không?"
Nhớ đến lời Kenny Đinh dặn dò đi dặn dò lại, hai tay Đinh Thanh Thanh buông nhưng rất nhanh cô ta liền lấy lại bình tĩnh, hài hước nói: "Ha ha, vì vậy, chị nhất định phải bảo vệ bản thân mình thật tốt."
Trong khi hai người họ đang nói chuyện, thì vệ sĩ đã nhổ hết toàn bộ răng độc, hơn nữa còn xếp gọn gàng cho trọng tài và mọi người quan sát.
Sau khi xác nhận những con rắn này không còn khả năng làm hại người được nữa, họ mới thả chúng vào trong rừng trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Những con rắn đó to có nhỏ có, sau khi hộp thủy tinh được mở ra, chúng đều rơi xuống đất, lập tức bò vào bên trong khu rừng.
Nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Hồng Mẫn đem đồng hồ bấm giờ đặt ở một nhánh cây to của cây cổ thụ ở điểm xuất phát, sau đó lớn giọng nói: "Trong thời gian thi đấu, chỉ có tuyển thủ mới được phép đi vào khu rừng này, bất kỳ ai cũng không được lại gần hay hỗ trợ tuyển thủ với bất kỳ cách thức nào.
Hai vị tuyển thủ chỉ được phép mang theo một số công cụ cần thiết và một bao đựng rắn, không được mang theo các công cụ hỗ trợ đặc biệt khác.
Sau đây tôi xin tuyên bố, cuộc thi chính thức bắt đầu, hai vị hãy chú ý thời gian, đi sớm về sớm."
Đinh Thanh Thanh nhanh nhẹn lấy đồ đạc, lúc đi qua Tiêu Nhi cố ý đá lông mày khiêu khích cô.
Tiêu Nhi đối với hành động ấy chỉ cười lạnh, thu dọn đồ đạc rồi bước từng bước chân vững chắc tiến vào trong khu rừng.
Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Dịch Tiểu Phi đứng trong đám người, trông thấy bóng dáng Tiêu Nhi dần lẫn vào trong cây cối, trái tim cô ấy như bị bóp nghẹn.
Mặc dù đám rắn đó đã bị nhổ răng độc, nhưng khu rừng này lại chính là một ổ rắn, lúc nãy Tiêu Nhi rõ ràng có chút sợ hãi, chỉ sợ không nhận ra mấy con rắn đó, đừng nói là bắt chung, chỉ sợ là trốn cũng không kịp.
Vòng thi này, e là lại thua rồi.
Khu rừng này vô cùng rậm rạp, những cây thân gỗ cao lớn, tán lá dày che đi toàn bộ ánh sáng mặt trời, còn trên nền đất ẩm thấp dính đầy lá cây, là môi trường lý tưởng cho những loài động vật như côn trùng hay bò sát sinh sôi nảy nở.
Tiêu Nhi một tay cầm túi vải bố, một tay cầm dụng cụ chuyên dụng để bắt rắn, mỗi khi đi qua một gốc cây hay là một cái hốc nhỏ đều dùng nó gõ gõ.
Bộ dạng của cô rõ ràng là sợ hãi, kiêng dè.
Vừa lấy gậy gõ gõ, vừa vội nhảy về phía sau.
Trông vừa buồn cười lại vừa ngốc nghếch.
Đinh Thanh Thanh đứng cách cô một đoạn không gần không xa, khóe miệng nở một nụ cười khinh miệt.
Trước kia Đinh Thanh Thanh nghĩ rằng, có khi nào Tiêu Nhi cố tình giấu dốt không, hiện tại xem ra đúng là cô ta ngu dốt thật.
Ha ha, với cái trình độ đó, còn muốn đấu với Đinh Thanh Thanh đây.
Đợi đấy, sớm muộn cô cũng sẽ thua trong nhục nhã thôi.
Đinh Thanh Thanh vô cùng đắc ý, vô cùng yên tâm, quay lưng rời đi, không đi cùng một hướng với Tiêu Thanh.
Cô ta đi rất xa, cho đến khi chắc chắn không còn trông thấy bóng dáng Tiêu Nhi đâu mới dừng lại, sau đó tìm một khu đất trống trải, lấy trong túi áo ra một bình thuốc nhỏ nhỏ.
Trong chiếc bình thủy tinh ấy có chứa một ít bột thuốc màu trắng ngà.
Đinh Thanh Thanh mở nắp bình, mùi tanh nồng ngai ngái lập thức phả vào mặt cô ta.
Đinh Thanh Thanh vội vàng lấy tay bịt mũi, sau đó rải bột phần xuống đất thành những đường cong uốn lượn, rồi mở rộng miệng vải bố, đặt ở điểm cuối của đường bột thuốc.
Sắp xếp xong mọi thứ, cô ta tìm một chỗ xung quanh an toàn, tương đối sạch sẽ rồi đứng đợi.
Một cơn gió lớn thổi đến, đem mùi thuốc tanh nồng bay đi khắp nơi.
Rất nhanh sau đó Đinh Thanh Thanh nghe thấy những tiếng động sột soạt nho nhỏ trên lá cây, tiếp theo đó là một con rắn độc nhỏ như ngón tay bò từ đám lá cây xanh tốt đến, men theo bột thuốc mà chui vào trong bao.
Sau đó có rất nhiều rắn lần theo mùi bột thuốc mà thi nhau bò đến từ khắp nơi, cuối cùng đều chui hết vào trong bao của cô ta.
Đinh Thanh Thanh thong thả chờ một chút, không thấy con rằn nào bò vào nữa, mới vội vàng chạy lại buộc bao vào.
Cô ta tùy ý đá chân vài cái vào gốc cây to ở đó, để lá cây rơi xuống che đi dấu vết bột thuốc, rồi mới rời quay đầu rời đi.
Đi đến một khu đất trống khác, cô ta lại lấy bình thuốc ra, rồi lại lập lại hành động như lúc nãy..