Tiêu Nhi có chút tiếc nuối nhìn ba con rắn chết kia: "Bởi vì lúc tôi bắt, tôi xác định rằng bọn chúng đang chờ đẻ.
Về phần những quả trứng này có thể nở được không, thì chúng ta có thể từ từ chờ xem.
Có điều bây giờ cô đến trứng cũng không có đấy." "Ai nói tôi không có."
Đinh Thanh Thanh không phục nhìn mười năm con rắn sắp bò ra khỏi hộp của mình: “Mỗi một con rằn của tôi đều khỏe hơn con rắn của chị, nhất định trong bụng phải có trứng."
Tiêu Nhi cười chế nhạo: "Cô Thanh, thứ thuốc kia của cô chỉ có thể thu hút được những con rắn đực mà thôi, lẽ nào cô không biết sao?"
Đinh Thanh Thanh không biết nhưng cô ta tuyệt đối không thừa nhận.
Cô ta đeo găng tay vào, lấy con dao từ tay một vệ sĩ, tóm lấy từng con rắn trong hộp ra mổ bụng.
Những con rắn đó giãy dụa, máu chảy khắp mặt đất, nhưng quả thật không có một quả trứng nào, tất cả đều là rằn đực như Tiêu Nhi nói.
Đinh Thanh Thanh bực mình ném con rắn cuối cùng xuống đất, nhìn đống trứng trắng lóa dưới chân Tiêu Nhi, không khỏi tức giận: “Hừ, cho dù rắn của tôi đều là rắn đực thì sao? Chị cũng không thể chứng minh những quả trứng kia của chị đều là rắn.
Vừa rồi chúng ta đã nói là thi về số lượng rắn, không phải thi về số lượng trứng."
Tiêu Nhi không nói lời nào, giơ tay hạ đao.
"Phập" một tiếng giòn giã, một quả trứng rắn vỡ ra, chảy ra một vũng chất lỏng trứng sền sệt.
Ở trung tâm của chất lỏng trứng, có một con rắn nhỏ đã thành hình lặng lẽ nằm ở đấy.
"A, thật sự có rắn này." Có người ngạc nhiên kêu lên.
Cho dù đó là một giọng nói nhỏ, nhưng nó lại như một cái tát mạnh vào khuôn mặt âm u của Đinh Thanh Thanh.
Tiêu Nhi lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô Thanh, đã giết nhiều sinh mệnh như vậy, còn cần tôi chặt từng quả ra, cho cô xem rõ từng con một không?" "Chị lừa đảo."
Ánh mắt Đinh Thanh Thanh lạnh thấu xương nhìn chắm chắm Tiêu Nhi: “Đến cả loại rắn này mà cũng tính vào, chị không chỉ lừa gạt, mà còn ngụy biện."
Tiêu Nhi cười nhẹ: “Cô Thanh, tôi không phải là ngụy biện, hơn nữa tôi cũng hoàn toàn không có lừa đảo.
Người thật sự lừa đảo, chính là cô."
Cô nhẹ nhàng nhướng mày: “Về phần tôi thì gọi là tri thức chính là sức mạnh; hay có thể nói là tri thức thay đổi vận mệnh.
Nếu cô dành thời gian mỗi ngày không làm việc gì vào việc học, thì có thể cô sẽ hiểu những cái này."
Lời nói sắc như đinh đóng cột, nói trúng tim đen.
Không lợi hại lắm nhưng vô cùng si nhục.
Đinh Thanh Thanh nghien răng, ánh mắt lạnh lùng.
Cô ta bất động nhìn Tiêu Nhi, rõ ràng là không tin lời Tiêu Nhi nói.
Đọc truyện mới nhất tại Tr uyện88.net
Đáy mắt Tiêu Nhi có ý cười sâu hơn, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, mang theo vẻ hào phóng: "Không hiểu? Vậy tôi miễn cưỡng chiếu cố phổ cập khoa học cho cô một chút vậy."
Không đợi Đinh Thanh Thanh nói gì, cô lưu loát nói: "Phương thức sinh sản của rắn chia làm hai loại, là đẻ trứng và đẻ trứng thai.
Đẻ trứng có nghĩa là trứng được đẻ và nở bình thường.
Còn đẻ trứng thai là khi trứng của rắn được thụ tinh trong cơ thể mẹ, bắt đầu nở và nhận một phần chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ để có tử lệ sống sót cao hơn sau khi sinh.
Tình trạng đẻ trứng thai này chủ yếu xảy ra ở các vùng núi cao hoặc giữa các loài rắn biển.
Hầu hết các loại rắn có nọc độc sinh sản trên đảo đều chậm phát triển, cho nên không có gì ngạc nhiên khi có thói quen đẻ trứng thai này." "Đuôi rắn cái dài và mảnh hơn so với rắn được, rằn cái trong thời kỳ mang thai cần nhiều thức ăn để bổ sung chất dinh dưỡng nên sẽ ham ăn và mạnh hơn rất nhiều.
Vừa rồi cô sử dụng kích thích tố chiết xuất từ rắn cái để dụ rắn đực, mà tôi lại lực chọn sò, cá và tôm trên bãi biển." "Rån cái cần nhiều thể lực trước khi sinh nở, cho nên dù bọn nó có sợ hãi thì cũng liều mình bò ra khỏi chỗ ẩn náu.
Bởi vì mang theo số lượng lớn trứng rắn sắp nở nên tốc độ bò của chúng tương đối chậm, hơn nữa trong quá trình bọn chúng bò, nếu quan sát kỹ lưỡng bụng của chúng, thì sẽ thấy dấu vết rắn trứng hình vòng cung.” "Mà lúc trước tôi có thể phán đoán được những quả trứng này sắp thành hình, một là vì thói quen theo mùa, hai là vì tôi nhìn thấy." Tiêu Nhi nói xong, dùng tay ấn vào một quả trứng rắn màu trắng.
Lúc này mọi người mới chú ý đến, những quả trứng rắn này hóa ra đều mềm.
Khi tay của Tiêu Nhi ấn xuống, chất lỏng trong trứng rắn phồng lên theo hướng khác.
Màn da trứng trằng bởi vì áp lực mà trở nên trong suốt hơn nhiều, bên trong mơ hồ lộ ra một bóng đen, có lẽ là con rắn nhỏ sắp thành hình.
Tiêu Nhi buông tay ra, quả trứng rắn bật lên, trở lại bình thường.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc và thán phục, trong lòng không khói cảm thán thay cho Đinh Thanh Thanh, thua một đối thủ mạnh như vậy, thật sự là không thiệt mà.
Ánh mắt Dịch Tiểu Phi sáng lên, sau đó nhanh chóng mờ đi.
Người mà bố mình dày công tìm kiếm quả nhiên rất lợi hại.
Nhưng dựa vào tính cách hẹp hòi của Đinh Thanh Thanh, cho dù có thua, cũng thật sự sẽ không tha cho mình.
Cô ấy thở dài, nhìn về phía Đinh Thanh Thanh.
Đinh Thanh Thanh nhìn Tiêu Nhi, trên mặt là vẻ ngạc nhiên sửng sốt không thể che dấu được.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.
net
Cô gái này, hoàn toàn là một người lừa gạt.
Giả vờ bất lực, giá vờ đáng thương, giả vờ sợ hãi.
Nhưng một khi đã chiếm được lợi thế, giảng giải đạo lý, trong bộ dáng này còn ghê tởm hơn các giáo viên ở trường học.
Thấy Đinh Thanh Thanh không nói gì, Tiêu Nhi lại tiếp tục nói: "Cô cũng không cần phải quá hâm mộ tôi.
Tôi chỉ muốn nói với cô, cho dù cô muốn tính theo phương thức vô lại này, hay là tính theo quy tắc lúc trước, cô đều sẽ thua thôi.
Trận này, tôi thắng rồi.
Nếu cô thừa nhận chiến thắng của tôi, vậy thì chúng ta tiếp tục thi đấu tiếp; nếu không chúng ta kết thúc thi đấu đi.
Con người của tôi, không thích chơi với những người không thừa nhận thua cuộc."
Cô nâng mắt lên nhìn về phía Dịch Tiểu Phi: “Về phần cô ấy, cô muốn tha thì tha.
Dù sao tôi cũng không tin cô sẽ thật sự đưa cô ấy rời khỏi nơi này, tôi chỉ là bởi vì không thích kiểu các cô liên thủ lừa gạt người khác mà thôi.
Bây giờ, nhìn thấy cô hoàn toàn thua cuộc trước mặt nhiều người thế này, trong lòng tôi đã vô cùng thoải mái rồi, bất bình, tức giận gì cũng đều biến mất hết rồi."
Tiêu Nhi cố ý nhấn mạnh nửa câu sau, sắc mặt Đinh Thanh Thanh tím tái, giống như độc tố của con rùa lưỡi tím bị áp chế lại phát ra vậy.
Cô ta cắn răng chịu đựng: "Được, trận này, tôi coi như chị thẳng.
Nhưng hai trận tiếp theo, tôi nhất định sẽ không thua chị đâu.” "Ồ, nhanh như vậy đã nghĩ thông rồi sao?" Tiêu Nhi cười nhẹ: “Quả nhiên là một cô chủ co được dãn được.
Vậy chúng ta tiếp tục thi đấu?"
Đinh Thanh Thanh tức đến nỗi lồng ngực đau đớn, cô ta hít sâu một hơi, đè ép lửa giận trong lòng: “Hôm nay là do tôi đánh giá thấp chị, các trận thi đấu tiếp theo tôi muốn tiến hành điều chỉnh, ngày mai chúng ta thi tiếp." "Được, không thành vấn đề."
Tiêu Nhi hài lòng gật đầu, một bộ dáng rất dễ bàn bạc: “Cô điều chỉnh cả ngày cũng được, điều chỉnh mấy ngày cũng được, dù sao sắp tới tôi cũng không rời khỏi nơi này, có thời gian từ từ chơi với cô.
Có điều, tôi phải nói với cô, tôi thật sự thích chơi với cô, đặc biệt là thích nhìn thấy dáng vẻ không chơi được lại tôi cũng không làm gì được tôi.
Ha ha."
Cô nhếch môi cười, đường nét thanh tú sáng ngời dưới ánh mặt trời thiêu đốt.
Đinh Thanh Thanh suýt chút nữa tức đến nỗi phun ra máu, chỉ cảm thấy trong lòng mình như bị vô số đâm vào.
Cô ta nắm chặt tay, cơn đau từ móng tay cầm vào thịt bàn tay truyền đến, mới có thể khiến cô ta khống chế được cảm xúc: "Họ Tiêu kia, chị phải chú ý, ngày mai tôi nhất định sẽ để chị thua đến nỗi phải gọi tôi là bố.".