Tiêu Nhi ngạc nhiên nhìn họ, những người này không phải là bị Đinh Thanh Thanh thuần hóa sao?
Mặc dù giả thuyết này nghe có chút vô lễ, nhưng ít nhất những gì cô thấy trong tòa nhà đó trước đây chính là như vậy.
Tiêu Nhi không hiểu nhìn Hồng Mẫn.
Anh ta vẫn giữ nguyên bộ dạng hờ hững, nhàn nhạt nói: “Đây là cơ hội để chúng ta chứng minh năng lực của mình".
Như vậy, không phải vì bản thân, mà là vì muốn bộc lộ tài năng tại hậu cung của Đinh Thanh Thanh?
Tiêu Nhi cười nhẹ nhõm: "Vậy cũng tốt, chúng ta cùng nhau cố gắng.
Tuy nhiên đây chỉ là một trò chơi, hy vọng mọi người đừng áp lực quá lớn, chỉ cần bình tĩnh bình tĩnh thì sẽ không có vấn đề gì.
Về phần địa điểm hành động, tôi đã nghĩ xong rồi.
Hôm qua tôi đã cùng cô Thanh tranh tài bắt rắn trong rừng."
Cô dừng một chút, tiếp tục nói: "Hôm qua khi vào đó, tôi phát hiện ra trong đó có một thung lũng, là kiểu dễ phòng thủ và khó tấn công, nó nằm trên con đường duy nhất vào rừng.
Sau khi chúng ta ra ngoài sẽ trực tiếp đi thẳng đến đó.
Không cần biết người của họ muốn xông vào đuổi theo chúng ta, hay muốn phục kích chúng ta bên trong, chi cần chúng ta nắm chắc được cơ hội đầu tiên, chúng ta hoàn toàn có thể tấn công bất ngờ vào bên trong."
Hầu hết mọi người trong đoàn đều đi xem trận đấu hôm qua, nhưng chưa có cơ hội vào rừng xem kỹ.
Nghe Tiêu Nhi nói vậy, tất cả mọi người đều ngạc nhiên mừng rỡ, liên tục gật đầu.
Hồng Mẫn nói với giọng điệu nghiêm túc: "Cô chủ đó so với cô còn quen thuộc địa hình nơi này hơn.
Những gì cô biết chắc chắn cô ta cũng biết.
Cô có chắc địa điểm kia thực sự đáng tin cậy không?"
Tiêu Nhi nhướng mày cười nhạt: "Ở nước Z của chúng tôi có câu nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Hơn nữa đây vốn dĩ chỉ là một trò chơi tranh giải, cuối cùng nhất định sẽ phải gặp.
Nếu không làm sao phân thắng bại?" Đọc truyện mới nhất tại Truyện 88.net
Hồng Mẫn sắc mặt trầm xuống không nói gì thêm.
Tiêu Nhi tiếp tục nói: "Mọi người hãy nhớ tấn công nhưng vẫn phải đảm bảo an toàn cho bản thân, đồng thời tận hưởng trọn vẹn quá trình này.
Tôi hy vọng rằng mười một người chúng ta có thể ra ngoài và hiên ngang trở lại."
Dứt lời, cô hướng mu bàn tay của mình lên.
Mọi người đều sững sờ, sau đó Lyon dẫn đầu vươn tay ra đặt lên mu bàn tay của cô, những người khác cũng lần lượt đưa tay lên, cuối cùng là Hồng
Mẫn cũng đặt tay lên.
Tiêu Nhi khoác tay còn lại, nhìn xung quanh cười nhẹ: "Cổ lên." "Cố lên."
Mọi người hô vang khắp ngọn núi, khí thế rung trời.
Dịch Tiểu Phi xung phong vào phòng thay đồ giúp Đinh Thanh Thanh thay quần áo.
lên.
Đổi qua đổi lại, hai người liền chán ghét đứng
Đến khi Đinh Thanh Thanh mặc quần áo chỉnh tề từ phòng thay đồ đi ra, phòng thay đồ của đội đỏ đã không còn một bóng người.
Cô ta có chút khó chịu trừng mắt nhìn Dịch Tiểu Phi: "Khốn nạn, cô cố ý?"
Khuôn mặt ửng hồng của Dịch Tiểu Phi lập tức trở nên trắng bệch, ủy khuất xua tay nói: "Không, không phải, tôi chỉ là muốn giúp cô thả lỏng một chút."
Đinh Thanh Thanh nhất thời không nhịn được dáng vẻ ngây thơ của cô ấy, liền vung tay lên.
Nhưng trước khi cái tát kia kịp rơi xuống, cô ta nghe thấy một giọng nói đầy phấn khích.
"Cô chủ, cô chủ, tôi đã nhìn thấy bọn họ."
Một người mặc quân phục rằn ri của đội xanh từ xa chạy tới, chính là tên thuộc hạ Caron đã bày kế cho Đinh Thanh Thanh ngày hôm qua.
Đinh Thanh Thanh trên mặt vui mừng, thu tay về, hung ác nhìn Dịch Tiểu Phi: "Cút."
Đáy lòng Dịch Tiểu Phi lạnh đi, không biểu lộ chút nào mà chỉ nhanh chóng bỏ chạy.
Caron chạy như bay tới chỗ Đinh Thanh Thanh, mừng rỡ nói: "Cô chủ, tôi đã thấy bọn họ đi vào rừng cây phía bên kia.
Cô Nhi đó không quen với địa hình trên đảo.
Tôi đoán cô ấy nhất định sẽ đi qua khu rừng bắt rắn ngày hôm qua." Đọc truyện mới nhất tại Tru yện88.net
Đinh Thanh Thanh khẽ nheo mắt, trong đầu lập tức hiện lên sự phân bố của toàn bộ khu rừng: "Ở khu A có một vách núi và thung lũng cao, vừa dễ phòng thủ lại vừa khó tấn công.
Hôm qua cô ta đi ngang qua đó, chắc chắn nghĩ rằng đây là một nơi tốt."
Caron hào hứng gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy.
Cô chủ, chúng ta đi chứ?"
Đinh Thanh Thanh cong môi cười xấu xa: "Đương nhiên là đi.
Tuy nhiên, chúng ta phải chọn cách nào để bọn họ không phát hiện, giết cho bọn họ trở tay không kịp." Mắt Caron sáng lên, lập tức giơ ngón tay cái: "Cô chủ thật thông minh.
Chắc chắn bọn họ cho rằng chỉ có một con đường để vào rừng, nhưng họ không biết tổng cộng có tới ba con đường dẫn đến đó.
Nói không chừng chúng ta còn đến trước bọn họ.
Đinh Thanh Thanh cong môi hài lòng: "Tốt lắm.
Vậy chúng ta sẽ chia thành ba nhóm."
Sau đó hướng vào toàn đội chỉ chỉ: "Anh, anh, anh, đi theo tôi, hai người sau theo Caron, bốn người còn lại chia thành ba nhóm, mỗi nhóm chọn một con đường, chúng ta lập tức hành động." "Rõ."
Mọi người đồng thanh đáp, nhanh chóng chia thành ba nhóm và lên đường theo sự chỉ dẫn của cô ta.
Đinh Thanh Thanh và nhóm bốn người của mình lựa chọn con đường tắt gần nhất.
Truyện Mỹ Thực
Cô ta liên tục nghịch súng trên tay.
Bốt lính giẫm trên mặt đất, những thanh âm nặng nề làm giật mình lũ chim ven đường, Đinh Thanh Thanh giơ tay lên bắn một phát.
“Đoàng.”
Cùng với mùi khói thuốc súng, con chim nhỏ ngã xuống đất, đầu bị bắn nát tan tành, không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Ba tên thuộc hạ lập tức vỗ tay nịnh nọt: "Cô chủ thật lợi hại.
Cô chú thật là uy vũ."
Đinh Thanh Thanh làm động tác im lặng với họ, dùng bàn tay trắng nõn xoa nắn khẩu súng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Tiêu Nhi, lần này cô chết chắc..