Sau khi cảnh cửa gỗ nặng nề được đóng lại, Hồng Liệt vội vàng quan tâm nhìn Vân Thiên: "Rốt cuộc các con muốn đi đâu?"
Vân Thiên không trả lời, cậu đang do dự hỏi ngược lại: “Bố, bố có muốn đi cứu Hồng Mẫn điện hạ không?"
Hồng Liệt ngẩn ra: "Anh ấy thật sự còn sống sao?"
Lúc đầu khi trường cung hỗn loạn, bọn đã cảm thấy người chết kia tuyệt đối không phải là Hồng Mẫn thật sự.
Sau đó khi Hoắc Kiến Phong dẫn Tiêu Nhi rời đi cũng từng nói, Hồng Mẫn vẫn còn sống, bọn họ nghi ngờ chắc Hồng Mẫn bị lực lượng nào đó không chế rồi.
Nhưng trước khi có bất kỳ thông tin chính xác, trước khi thấy được Hồng Mẫn, bọn họ cũng không dám tin vào bất kỳ người nào.
truyện tiên hiệp hay
Bởi vì hoàng thất nghìn lờ trăm hòng này, đã không thể chịu được sự thất vọng nào nữa.Nhưng lời của Vân Thiên là ngoại lệ, Hồng Liệt tin cậu, tin vô điều kiện.
Cam xúc của Hồng Liệt tro lên kích động, ánh mắt như thiêu đốt nhìn chằm chằm Vân Thiên: "Anh ấy đang ở đâu? Chúng ta phải đến chỗ nào để cứu anh ấy? cứu thể nào? Bây giờ có cần bố gọi người đến không?"
Vân Thiên an ủi vỗ tay anh ta: “Bố đừng lo lắng.
Cửu thì nhất định phải cứu, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ tốt nhất.
Trước khi con đến đây, đã lên một kế hoạch đại khái, vẫn chưa có từng bước cụ thể.
Con cần ở đây để tiếp tục giữ liên lạc với trên đào, sau khi biết hết tất cả các chi tiết, chúng ta mới có thể bắt đầu kế hoạch giải cứu.”
Hồng Liệt nhận ra mình đã hớ hênh, anh ta thu lại cầm xúc: "Được.
Nếu như các con cần giúp đỡ cái gì, cử nói với bố, bố nhất định sẽ toàn lực hợp tác."
Anh ta tận mắt nhìn đứa bé này sinh ra, không biết bất giác từ lúc nào mà nó đã trở thành một người đàn ông bày mưu tính kế thế này.
Hồng Liệt có chút vui mừng, nhưng cũng không nhịn được thất vọng.
Anh ta không thể không thừa nhận, trí tuệ và sự khôn ngoan hiển hiện trên người Vân Thiên đều được thừa hưởng từ ghen tuyệt vời củaTiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong, không hề có liên quan gi đến một người bố nuôi như anh ta cả.
Hoắc Tuần Nghĩa găm tôm hùm, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói với Hồng Liệt: "Anh Liệt, nước các anh trừng phạt tội bắt cóc thể nào?"
Hồng Liệt định thần lại, thẳng thắn nói: "Đương nhiên là tội nặng rồi.
Nước tôi mặc dù không có tử hình nhưng có những hình phạt còn khắc nghiệt hơn cả tử hình nữa.
Nếu thật sự có người dám phạm phải tội này, thì kết quả nhất định là sống không bằng chết."
Vân Thiên chớp chớp mắt: “Vậy thì bố phải nhắc nhở ông và bà chuẩn bị trước, nhất định sẽ có mấy trăm người sắp phạm phải tội này đấy."
"Cho nên, có nhiều người như vậy bắt cóc anh cả sao?" Hồng Liệt ngạc nhiên.
Vân Thiên gật đầu: “Đây vẫn chi là ước tính sơ bộ, cụ thể có bao nhiêu người thì con cũng không biết.
Còn phải chờ tin tức trên đó truyền đến thì mới có thể chắc chắn được.
Hồng Liệt hít một hơi khí lạnh: “Cho dù thế nào, chỉ cần đại ca có thể bình an trở về, nhưng chuyện khác chúng ta có thể từ từ thương lượng."
Nghĩ đến thân thể gắn già của Hoắc Kiến Phong, Hoắc Tuấn Nghĩa lập tức cảm thấy tôm hùm trong bátkhông còn ngon nữa.
"Cũng không biết Phong thể nào rồi? Sức khỏe của anh ấy có tốt lên chút nào không?"
Anh ta vừa nói xong, thì đồng hồ đeo tay của Vân
Thiên vang lên.
Sắc mặt của Vân Thiên lập tức trở lên nghiêm túc, cậu thành thạo kéo tay áo lên, mở đồng hồ ra, thấy một đồng mã số lộn xộn hiển thị bên trên.
Hồng Liệt và Hoắc Tuấn Nghĩa cũng đồng thời dài cổ ra nhìn, nhíu mày nói: "Đây là thứ gì vậy?"
Vân Thiên không nói gì, những ngón tay trắng trẻo của Vân Thiên nhanh chóng vận hành nó, ngay sau đó những dòng mã lộn xộn đã biến thành những bức ảnh rõ ràng.
Có nam, có nữ, có người xinh đẹp, có người xấu xí.
Mỗi một bức ảnh được chia làm hai mặt, mặt chính là ảnh thật của người đồ, mặt sau là các thông tin cơ bản về người đó, chiều cao, cân nặng, đặc điểm hình thể.
Lộ Tây đứng bên cạnh Vân Thiên, không hề chớp mắt phân tích: “Những người này, chắc là khuôn mặt của những người trên đào và thuộc hạ của bọn họ."
Vân Thiên gật đầu, trực tiếp gửi tất cả những dữliệu này vào mảy tính cải sẵn trong đầu Lộ Tây: “Nếu muốn phục chế tất cả những người này ra, thì cô cắn thời gian bao lâu?"
Trong mắt Lộ Tây, những bức ảnh này lần lượt được lướt qua giống như đang trình chiếu, cơ quan xử lý của cô ấy nhanh chóng phân tích: "Tình hình cụ thể phải tùy thuộc vào tư liệu có sẵn ở đây để đưa ra quyết định.
Nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng, nếu chậm thì chắc có thể hai ba tháng.
Nhưng chỉ cần có diều kiện, tôi nhất định sẽ hoản thành trong thời gian nhanh nhất."
Vân Thiên suy nghĩ, khẽ gật đầu: "Ừ, chút thời gian này vẫn nằm trong phạm vi kế hoạch, dù sao bây giờ vẫn chưa phải là thời gian tốt nhất để lên đào, chúng ta có thể chuẩn bị tốt tất cả trước đã."
Hồng Liệt nghe đến mơ hồ, chỉ có thể nằm bắt được vài chữ trong phạm vi hiểu biết của anh ta, sốt sâng nói: “Con trai, con nói con vẫn luôn liên lạc với trên đào sao? Cho nên có thể xác định anh cả ở trên đào đúng không? Nhi và anh Phong cũng ở trên đào đúng không? Bây giờ bọn họ có tốt không?"
"Tạm thời bọn họ chưa có nguy hiểm gì cả, đều rất
Vân Thiên kiên nhẫn giải thích: “Hòn đảo này có
tốt."sản vật phong phú, cuộc sống đầy đủ, hơn nữa còn có rất nhiều thử thú vị, bây giờ bọn họ đếu đang chơi rất vui.
Cho nên, con cüng rất muốn qua đó sớm một chút, gia nhập vào trò chơi của bọn họ."
Hồng Liệt thấy sắc mặt của cậu thoải mái như thường, mới nhẹ nhàng thờ phào: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Đến lúc đó, bố đi cùng con."
Vân Thiên cười nhẹ, không trả lời rõ ràng với anh ta: "Sau này khi Lộ Tây đưa danh sách tư liệu đã tính toán xong cho bố, thì làm phiền bố sắp xếp càng sớm càng tốt rồi."
"Được." Hồng Liệt đáp ứng, trịnh trọng gật đấu.
Đào thần bí.
Ánh ban mai vàng vọt chiếu khắp mặt đầy, soi bóng cây cối, vàng vọt.
Trong phòng ăn, Tiêu Nhĩ và Hoắc Kiến Phong đang ăn sáng với Kenny Đinh, thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếp bước chân ổn ào.
Ba người đồng loạt ngắng đầu lên, nhìn ra cửa, thì thấy bên ngoài, Dịch Tiểu Phi và mấy thuộc hạ đến đây Đinh Thanh Thanh ngồi trên xe lăn đi về phía bên này.
Trên người Đinh Thanh Thanh mặc bộ đồ bệnh nhân rộng rãi, trên gò má gầy gò xanh xao không còn chút máu, mái tóc ngắn vẫn luôn bóng mượt rủ xuốngkhiến cô ta càng thêm hốc hác hơn.
Môi cô ta bị khô nứt nẻ, đôi mắt mờ mịt, không còn về sắc sảo như xưa nữa,
Trong måt Kenny Đinh tràn đấy dau lòng, đứng dậy vội vã chạy đến, mắng Caron và những người đi cùng: "Sao các người lại đưa nó đến đây? Ngoài biển gió to như vậy, thân thể của nó làm sao có thể chịu được chứ?"
Caron đang định giải thích thì Đinh Thanh Thanh đã xen vào nói trước: “Bố, bố đừng trách bọn họ, là con ép bon họ đưa con đến đây.
Con đã có một quyết định quan trọng, không chờ được muốn trực tiếp nói với mọi người."
Kenny Đinh cau mày, chậm rãi nói: "Với con nói đi, nói xong thì nhanh chóng trở về, đừng tổn thương đến thân thể."
Đinh Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt chậm rãi nhìn qua mọi người, cuối cùng rơi trên người Kenny Đinh, trịnh trọng nói: “Bố, đợi sau khi con khỏe lại, con muốn rời khỏi nơi này."
Kenny Đinh ngạc nhiên nhưỡng mày: "Lúc trước bố vẫn luôn muốn con rời khỏi nơi này và sống một cuộc sống bình thường trên đất liền, là con cử muốn ở lại đây, bây giờ sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý vậy?".