Đinh Thanh Thanh buồn rầu cúi đầu, giọng nói yếu ớt: "Mấy ngày nay con ở trong bệnh viện, khi nửa md nửa tỉnh, con luôn cảm giác nhìn thấy mẹ ngối bên giường.
Mẹ vẫn dịu dàng, xinh đẹp như trước, mẹ còn nói với con rất nhiều lời, khiến con hiểu ra những ngày nay con đã sống hoang đường như thế nào.”
Cô ta dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Kenny Đinh, chân thành nói: “Bố, con muốn thay đổi, con muốn mình trở thành người mà mẹ muốn."
Vốn dĩ Kenny Đinh đã muốn đưa cô ta rời khỏi đây, nghe vậy thi lập tức đồng ý: "Được, chi cần chuyện con muốn làm, bổ sẽ ủng hộ con vô điều kiện."
Ánh mắt của anh ta dịu dàng lại, trong đôi mắt sâu thắm đó có một tia u ám dâng lên: "Con về phòng bệnh nghi ngồi trước đi, bố lập tức sắp xếp giúp con."
Tiêu Nhi nhiu mày, đặt đũa xuống xen vào: "Anh Kenny, mặc dù sức khỏe của cô Thanh không liên quan đến tính mạng, nhưng nếu không nghi ngoi cho tốt, e rằng sẽ để lại bệnh căn.
Khí hậu trên đào rấtthích hợp cho việc dưỡng bệnh, hay là để tình hinh của cô bé ổn định hơn một chút, rồi đưa cô bé về đất liền cũng chưa muộn, thật sự không cần phải vội vàng như the
Kenny Đinh đột nhiên vào trán: "Đúng đúng, cô Nhi nói rất đúng, Tôi chiếu cổ làm hài lòng nguyện vọng của nó, mà suýt chút nữa gần như đã bỏ qua tình hình sức khỏe của no.
Một người bố như tôi thật là hổ đồ mà."
Tiêu Nhi an ủi cười một tiếng: "Anh là do quá quan tâm nên mới loạn lên, tôi là bác sĩ, đều là thói quen nghề nghiệp thôi."
Kenny Đinh khen ngợi: “Vậy thì cũng thể hiện rõ cô là người cần thận mà.
Cô Nhi, vậy sau này nhờ cô chăm sóc sức khỏe của Thanh Thanh rồi.
Xin cô nhất định phải chăm sóc nó cần thận."
Tiêu Nhi gật đầu: "Anh Kenny yên tâm, thân là bác sĩ, những việc này đều là trách nhiệm của tôi."
Cô nhìn bầu trời ngoài cửa sổ: "Hôm nay nắng rất tốt, thích hợp để phơi nắng, có thế bố sung canxi, thúc đẩy quá trình liên xương.
Đúng lúc tôi cũng ăn cơm xong rối, bây giờ tôi sẽ đầy cô Thanh đi phơi nắng."
Kenny Đinh nhìn sắc mặt tái nhợt của Đinh Thanh Thanh và ánh nắng chói chang bên ngoài, đau lòngnói: "Bây giờ nó đang yếu thế này, thật sự có thể sao?"
Tiêu Nhi tự tin cong môi: “Với sức khỏe của cô Thanh, quả thật nên phân chia ra thời gian để phơi nắng, nhưng bây giờ là thời gian thích hợp nhất trong ngày.
Anh yên tâm, tôi sẽ ở canh cô bé, kiểm soát tốt thời gian, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Kenny Định nhẹ nhõm nói: "Ó, vậy thì được, vậy vất và cho cô rồi."
Tiêu Nhi sàng khoái làm một động tác "OK", cười chớp mắt với Hoắc Kiến Phong, rối mới đứng dậy nhận lấy xe lăn từ tay Tiêu Phí, đầy Đinh Thanh Thanh ra bên ngoài.
Kenny Đinh nhin sự tương tác giữa Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi, có chút cảm khái nói: "Anh Phong, tinh cảm của anh và cô Nhi thật là tốt, thật sự khiến người khác ngưỡng mộ mà."
Hoắc Kiến Phong từ từ thu hồi lại ảnh mắt nhìn theo bọn họ, nhàn nhạt nói: "Nhưng đáng tiếc, tôi không có nhiều thời gian để ở bên cô ấy."
Ngoại trừ anh, không có ai chú ý đến, trong ánh mắt vừa rồi của Tiêu Nhi, ẩn giấu một chút xảo quyệt giống như hồ lý tinh vậy.
Kenny Đinh nghe thấy vậy, trong lòng càng quyết tâm đuổi Đinh Thanh Thanh đi sớm hơn.Bây giờ con nhóc này đang ốm yếu, tỉnh tinh thay đối nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy có gì đó rất la, để đo khi con bé khỏi bệnh thì lại bắt đầu tác oai tác quái, cho nên vẫn phải giải quyết nhanh một chút, đỡ để đêm dài lắm mộng, ảnh hường đến tiến độ của hạng muc
Trong hoa viên thành nhỏ.
Tiêu Nhi trả lại quyền điều khiển xe lăn cho Dịch Tiểu Phi, dẫn hàng người bọn họ đi xuyên qua bãi cỏ, đến một đình nghi mát.
Mặt trời chiều xiên, chiếu vào đình nghi mát rộng rãi khiển nó nửa sáng nửa tối, đình nghỉ mát được một cây thường xanh cao che phủ, ánh nắng chói chang chiếu vào lốm đốm.
"Ở đây đi." T dieu Nhi ra hiệu cho Dịch Tiểu Phi dừng xe lăn lại, để Đinh Thanh Thanh ở vị trí toàn ánh nắng và bóng râm lốm đốm: "Nơi này có thể ngăn chặn tia cực tím mạnh làm da rám nắng, lại vừa có thể khiến cô Thanh cảm nhận được hoàn toàn sự ấm áp của ánh nắng mặt trời."
Cô nheo mắt lại nhìn về phía mặt trời: "Cô Phi, phiến cô ghi nhớ thời gian cho cô Thanh.
Thân thể của cô ta đang rất yếu, nhưng nắng quá lâu, tối đa chỉ cóthể phơi nắng trong hai mươi năm phút thôi."
Dịch Tiểu Phi thuận theo gật đầu, gid tay kiếm tra trên đồng hồ đeo tay: “Được, không vấn đề gì."
Cô ấy củi đu nắm lấy tay của Đinh Thanh Thanh, ngọt ngào nói: "Bạn yêu, cậu có thể nhắm mắt nghi ngơi một lúc, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu." Đỉnh Thanh Thanh vừa yếu ớt vừa dịu dàng nhếch miệng: "Được.
Nhưng bây giờ tớ có chút khát nước, cậu có thể đi lầy hộ tớ cốc nước được không?"
Trong giọng nói của cô ta không còn vè kiêu ngạo mà vô cùng lễ phép.
Dịch Tiểu Phi không nỡ nào từ chối, hờn mắt nhìn cô ta: “Tất nhiên có thể rồi."
Cô ấy đứng dậy, cười hip mắt nhìn Tiêu Nhi: "Chị Nhi, phiến chị chăm sóc cô ấy hộ em một chút, có thể không?"
Tiêu Nhi gật đầu: “Không thành vấn đề, cô yên tâm đi đi, Có thể lấy một ít nước hoa quả tươi, rất thích hợp cho việc hồi phục sức khỏe của cô Thanh."
"Được ạ, không vấn để."
Dịch Tiểu Phi nói xong thì muốn đi, Đinh Thanh Thanh lại nhẹ giọng nói: "Bảo bọn họ tân hết đi, chị Nhi rất chuyên nghiệp, bọn họ ở đây, chỉ khiến tớ càngcảm thấy mình vô dụng thôi."
Bọn họ trong miệng cô ta chính là những vệ sĩ đi theo và người canh giữ đinh nghi mát.
Ánh mắt Dịch Tiểu Phi lỏe lên, ngoan ngoãn nói:
"Được
Ngay sau đó, Caron và những người khác đểu rời đi củng Dịch Tiểu Phi, trong đình chỉ còn lại Tiêu Nhi và Đỉnh Thanh Thanh,
Tiêu Nhi đẩy xe lăn của Đinh Thanh Thanh thẳng lại, mới vừa ngồi xuống ghế đá bên cạnh, thì Đinh Thanh Thanh đột nhiên vịn vào tay vịn xe lăn, lào đào đứng dậy.
"Cô làm gì vậy?"
Tiêu Nhi vội vàng ấn cô ta xuống, nghiêm khắc nói: "Thân thể của cô bây giờ không được cử động lung tung."
Trong ánh mắt cô, có sự quan tâm không giấu được dưới sự cấp bách của mình
Viễn mắt của Đinh Thanh Thanh đột nhiên ứng đỏ.
Cô ta ngồi xuống xe lăn, nhanh chóng nắm lấy tay Tiêu Nhi, gương mặt tràn đầy áy náy nói: “Chị Nhi, xin lỗi, Lúc trước là do em quá kiêu ngạo tùy hứng, không bằng cầm thủ, mới sai càng thêm sai.
Lần này, em thật sự đã nhân ra lỗi lầm của mình rồi.
Thi đầu, em thuarối.
Sau này, chị chỉnh là chủ nhân của em, em chính là nô lệ của chị.
Chị bảo em di phi Đông, em tuyệt đối không dám đi phía Tây.
Chị bảo em giết người, em tuyệt đối sẽ không đánh chim"
"Này, dừng dừng dừng."
Tiêu Nhi ngắt lời cô ta, dùng sức rút tay ra: "Cô Thanh, chúng ta đừng chơi nữa, được không? Cô yên tâm, tôi là bác sĩ, nhất định sẽ tận lực chữa trị vết thương cho cô, sẽ không âm thắm động tay động chân gì đâu."
"Em biết, em biết, chị Nhi là người khoan dung độ lượng, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy.
Cho dù có làm, vậy thì chỉ có thể là chị bị ép không thể làm gì được.
Không giống em, trái tim vừa xấu xa vừa tổi tệ"
Đình Thanh Thanh vội vàng giải thích: "Nhưng lần này, em thật sự đã tình ngộ rồi.
Chị Nhi, những gì em nói đều là thật, xin chị hãy cho em một cơ hội để bù đập và báo đáp chỉ đi."
Tiêu Nhi nhin lên xuống đánh giá cô ta, cười như không cười nói: "Nếu như cô thật sự có thành ý, vừa rối có nhiều người như vậy, sao cô lại không bày tỏ thái độ như vậy trước mặt mọi người chứ?"
"Bởi vị em không muốn mọi người biết, em chimuốn âm thẩm phục vụ chị, bú đắp lỗi lầm của em mà thôi."
Anh mắt Đinh Thanh Thanh trong veo, lời nói rất chân thành: "Mặc dù em đã khiến bố em thất vọng rất nhiều lần, nhưng em biết, với tính cách của ông ấy, sẽ tuyệt đối không để cho em ở phục tùng người nào ngoại trừ ông ấy, đây là để bảo vệ chi, cũng là hợp động bảo vệ của chúng ta, chị tin em đi.".