Tiêu Nhi vội xua tay: không, thi đấu thì thôi.
Chẳng qua hôm nay tôi thấy tò mò, muốn xem xem rốt cuộc chúng có gì hay ho thôi, nếu hay ho thật thì lần sau lúc nào chán sẽ đến chơi."
Kenny Đinh cười: thì tôi có thể khẳng định rằng chắc chắn cô sẽ thích chúng."
Ông ta vừa dứt lời thì Ward mang mấy con siêu người máy bước ra.
Đập vào mắt Tiêu Nhi đầu tiên là một người máy to lớn với làn da nâu và đôi mắt xanh.
"Xin chào mọi người, tôi là YN9, kỹ năng của tôi là mắt nhìn xa nghìn dặm, và tai nghe những âm thanh trong
Giọng nói đều đều nghe cũng không khác gì một người bình thường, hết sức phù hợp với vẻ lạnh lùng và nghiêm túc của anh.
Tự giới thiệu về bản thân mình xong, YN9 liền xoay người nhìn về phía rừng cây bị màn đêm bao phủ ở đẳng xa.
Đôi mắt màu xanh nước biển bỗng chốc biến thành màu đó, hai tia hồng ngoại dữ dội bắn ra từ trong mắt, sau đó anh ta bồng cây súng treo trước ngực lên.
Bùm...
Sau tiếng súng nổ, gãy của YN9 mở ra, một màn hình hiển thị màu xanh nước biển hiện lên trước mặt mọi người.
Đầu tiên trên màn hình xuất hiện một khu rừng rậm cách đó vài ki lô mét, có con chim sặc sỡ đứng trên cành cây, cặm cụi ria lông bằng cái mỏ của mình, dáng vẻ khoan khoái.
Sau đó, mọi người được thấy cảnh quay chậm của đường đạn phóng ra từ họng súng của YN9 xé gió bắn trúng bụng con chim nhỏ.
Chú chim bé nhỏ chưa kịp ré lên thì đã ngã nhào từ trên cành cây xuống, mất mạng.
"Wow!" Không ai bảo ai mọi người đều đồng thanh rộ lên.
Tất cả chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi, Tiêu Nhi hoàn hồn lại, tiếng chim tung cánh bay đi trong sợ hãi phía bên kia khu rừng đã im lại.
Tuy cô thầm nghĩ trong bụng là không hay rồi nhưng ngoài mặt vẫn vỗ tay khen ngợi: “Cừ quá, cừ quá! Tốc độ, chuẩn xác, thực sự quá đẹp!”
Kenny Đinh khoái chí vênh mặt lên: “Thường thôi, đây mới chỉ là người máy đời đầu của chúng tôi, còn có đời hai và ba nữa."
Sau khi ông ta nói xong, YN9 đã thu lại súng và màn hình, trở về với đội hình, một người máy da trầng måt xanh khác đi tới trước mắt họ.
"Chào mọi người, tôi là YN16, kỹ năng của tôi là mắt nhìn xa nghìn dặm.” Mọi người nghe thấy vậy thì tỏ ra thất vọng.
"Chúng tôi vừa được thấy màn biểu diễn mắt nhìn xa nghìn dặm rồi, bạn có chắc mình lợi hại hơn cả số chín không?" Có người châm chọc.
Vốn chỉ là một câu nói bông đùa nhưng YN25 lại trả lời rất nghiêm túc: “Phải.
Nó chỉ là người máy đời đầu, còn tôi là bản nâng cấp tối tân nhất, có khả năng nhìn xa hơn, mạnh hơn, chính xác hơn.” lên.
Nó không nói gì nhiều mà ngay lập tức vác súng
Lúc mọi người đang đợi xem tia hồng ngoại bắn ra từ mắt nó sẽ là ánh sáng đỏ hay ánh sáng xanh thì nó đã bóp cò luôn.
Tiếp đó, mọi người trông thấy một hình ảnh được chiếu trên đỉnh đầu nó, hiện ra giữa không trung.
Cập nhật chương mới nhất tại T ruyện88.net
Viên đạn bay ra khỏi nòng, con số hiển thị trên màn hình nhảy vọt, cuối cùng dừng lại ở trên trời cách đó 10 km.
Một con chim màu đen còn nhỏ hơn con chim sặc sỡ ban nãy đang bay trên trời thì bị viên đạn bắn trúng, sa xuống như con diều đứt dây.
Qua hình ảnh trên máy chiếu, mọi người có thể nhìn được một cách rõ ràng đầu con chim màu đen kia vỡ nát khi viên đạn bay xuyên qua.
"Ôi trời ơi! Sao mà siêu thế!" Đám đông xuýt xoa kinh ngạc.
Kenny Đinh hài lòng với biểu cảm của mọi người, nghe ai nấy khen không ngớt lời, ông ta sung sướng vô cùng: "Cô Tiêu Nhi thấy sao?"
Tiêu Nhi hơi nhíu mày, tỏ vẻ sợ sệt: “Ô, giỏi lắm, giỏi lắm.
Nhưng toàn là những kỹ năng thế này thì hơi bạo lực máu me quá.
Ông Kenny Đinh, trong số chúng không có con nào hiền hơn, thích hợp cho tôi chơi à?" “Đương nhiên là có chứ." Kenny Đinh đánh mắt ra hiệu cho Ward.
Ward gật đầu, giơ cổ tay mình lên thực hiện một vài thao tác trên đó.
Gần như ngay lập tức, có hai người máy xếp hàng ngay ngắn.
Chúng cũng tự giới thiệu bản thân rồi bắt đầu thể hiện các kỹ năng của mình.
Một người máy giơ bàn tay ra, sau mấy tiếng cạch cạch cạch thì bàn tay mở rộng và biến thành hình một chiếc nồi.
Tiếp đó, người máy kia mở bụng của mình ra để lấy các loại nguyên liệu đã được bỏ vào từ trước, bắt đầu nấu nướng.
"Thế này là tự mình nấu mình à?" Tiêu Nhi tròn mắt nhìn, háo hức vì chưa được thấy bao giờ.
Chỉ sợ bỏ lỡ mất màn trình diễn đặc sắc, cô ấy vội vàng nhìn sang người máy còn lại.
Người máy còn lại chắc có lẽ là một người máy phục vụ vui chơi cùng.
Trên đầu của nó đang chiếu các loại phần mềm trò chơi, có thể cung cấp các lựa chọn.
Không ai nói gì, nó bèn tự chơi một mình, lúc thì chơi nhảy dây, lúc thì khiêu vũ, thậm chí còn tập cả yoga...
Hai người máy biểu diễn xong, lại có những người máy khác đứng ra khỏi hàng, có người máy thì lắp ráp cơ khí, có người máy thì thêu thùa vẽ tranh, chỉ có người xem không ngờ tới chứ không có gì là chúng không làm được.
Ai nấy đều tấm tắc khen, hai mắt Tiêu Nhi cũng sáng bừng: “Tuyệt vời, tuyệt vời, siêu quá." "Tác phẩm của ông Kenny quả là xuất sắc, chúng đáng yêu quá đi mất! Tiêu Nhi hớn hở giơ ngón tay cái khen Kenny Đinh: “Ông Kenny Đinh, ông có thể tặng cho tôi mấy con? Sau này khi cô Thanh Thanh đi rồi, lúc nào thấy chán, tôi có thể lôi chúng ra chơi cùng rồi."
Đinh Thanh Thanh đứng kế bên, đang háo hức xem, nghe thấy thế cũng phụ họa theo: "Có lý.
Bố ơi, bố tặng thêm cho chị Tiêu Nhi đi.
Chị ấy đã cứu con mấy lần, vả lại đợi sau khi con đi rồi thì anh Hoắc Kiến Phong còn bận đi làm, chắc chắn chị ấy sẽ buồn lắm.
Được không ạ? Được không hả bố?”
Cô bé nũng nịu mè nheo, Kenny Định cười không khép được miệng: "Ha ha ha, được được được.
Anh Kiến Phong với cô Tiêu Nhi đều là khách quý của nhà ta, dĩ nhiên là cầu được ước thấy.
Cô Tiêu Nhi này, cô thích người máy nào thì tự chọn đi." Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Mắt Tiêu Nhi sáng lên: “Vốn đĩ chữa bệnh cứu người là bổn phận của tôi, nhưng tôi thực tình thích chúng quá, vậy thì tôi xin phép cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn ông Kenny, cảm ơn Thanh Thanh."
Dứt lời, cô ấy hớn hở đi tới đi lui giữa đám người máy.
Kenny Định nhìn bộ dạng ngây ngô của cô ấy, nụ cười trên mặt càng thêm khoái trả, không ai nhận ra sự lạnh lẽo lóe lên trong đáy mắt.
Hoắc Kiến Phong đứng phía sau, quan sát trọn vẹn biểu cảm của Kenny Đinh.
Anh không tỏ thái độ gì, âm thầm siết chặt cây nạng trong tay.
Đêm hôm ấy, trên giường trong phòng ngủ.
Tiêu Nhi tựa vào vòng tay Hoắc Kiến Phong, gương mặt vẫn không giấu nổi vẻ phấn khởi: “Đám người máy của ông Kenny lợi hại thật đấy, đúng là làm người ta mở mang tầm måt."
Ngoài miệng bày tỏ cảm xúc như vậy, còn bàn tay giấu trong chăn thì hí hoáy viết lên ngực Hoắc Kiến Phong: Trên đảo có đám người máy thông minh này, sợ là khi chúng ta thực thi kế hoạch sẽ còn khó khăn hơn.
"Tất nhiên rồi.
Nhìn ông Kenny là biết ông ấy là người vừa có tài lại vừa có khả năng thi hành, có thể nghĩ ra được những điều người ta không nghĩ tới." Hoắc Kiến Phong mim cười, kéo tay Tiêu Nhi viết nhanh lên lưng cô: “Không cần lo lắng, thứ họ có chưa chắc chúng ta đã không có." Tiêu Nhi ngẩn người, trong tâm trí bỗng xuất hiện gương mặt giống y hệt mình, đôi mắt long lanh sáng lên.
Nhưng gần như ngay lập tức, cô ấy đã bác bỏ suy nghĩ của mình.
Nước xa không cứu được lửa gần, huống chi Kenny Đinh còn sở hữu cả một đội quân người máy.
Nhưng rất nhanh, đầu cô đã lại nảy ra một ý tưởng táo bạo khác.
Cô cúi đầu, viết lên ngực Hoắc Kiến Phong: "Không lẽ anh cũng có thể lén thao tác?"
Hoắc Kiến Phong điềm tĩnh nhếch môi, viết câu trả lời: “Trước mắt còn chưa chắc chắn, đến lúc đó sẽ thử, chắc sẽ có kết quả nhanh thôi."
Anh biết cách chế tạo người máy, có thể chế tại được ra người máy, hơn nữa trình độ mô phỏng của Lucy còn hoàn thiện và thực tế hơn của Kenny Đinh.
Nghĩ đến đây, tâm trạng căng thẳng suốt buổi tối của cô cuối cùng đã nguôi đi.
Chịu thôi, người đàn ông mà cô chọn giỏi giang như thế đấy.
Khi cô cúi đầu suy tư, Hoắc Kiến Phong lại viết tiếp lên lưng cô: "Tình hình bên phía Đại Hoàng tử thế nào rồi?"
Tiêu Nhi nghiêm mặt lại, ngón tay thoăn thoắt trả lời: "Anh ta chưa mất hết toàn bộ trí nhớ, mấy năm qua chỉ giả vờ mất trí nhớ, chịu đựng để chờ thời cơ.
Hôm đó anh ta định giết Đinh Thanh Thanh, em đã tạm ngăn lại.
Nhưng, hiện tại lựa chọn hàng đầu trong thâm tâm anh ta chắc vẫn là làm thế nào trừ khử được hai bố con biến thái nhà này.”
Oán hận tích tụ đã lâu, hiển nhiên sẽ vậy thôi..