Hoắc Kiến Phong đã hiểu được, đồng thời dặn dò Tiêu Nhi: "Khi giao tiếp với nhau, em phải cẩn thận một chút, sự chú ý của Kenny Đinh chủ yếu đặt phía bên này, nhưng mà ông ta là người rất đa nghi, nếu như bị ông ta phát hiện ra một chút đầu mối thôi, nhất định sẽ bị cô lập tứ phía."
Tiêu Nhi tựa đầu lên ngực anh, gật đầu: "Yên tâm, em biết mà."
Hoắc Kiến Phong lo lắng vuốt lưng cô, tiếp tục nói: "Đương nhiên, không cần gặp mặt thì đừng có gặp, trong tòa nhà đó toàn là đàn ông.
Anh thấy ánh mắt bọn chúng nhìn em đều đầy khao khát đẩy."
Tiêu Nhi bật cười, nghịch ngợm mà đâm đâm ngực anh: "Sao vậy, anh ghen há?"
Hoắc Kiến Phong nghiêm túc: "Anh không phải là ghen, mà là kiêu ngạo! Người phụ nữ của anh xuất sắc như vậy, đi đến đâu cũng sẽ thu hút ánh mắt của người khác."
Nụ cười trên mặt Tiêu Nhi lại sâu thêm: "Đưoc, em sẽ xem như đó là một lời khen."
Đôi má cô khẽ ửng hồng, đôi mắt cũng sáng như sao.
Tim của Hoắc Kiến Phong cũng trễ hai nhịp, anh nâng mặt cô lên, xoay người áp cô xuống: "Được rồi, chúng ta không bàn luận về đám người kia nữa, vẫn là thảo luận kỹ chuyện của chúng mình đi!"
Vài ngày sau, tại bến tàu đảo Ngọc.
Một du thuyền to lớn, lộng lẫy đang dừng ở bên bờ biển.
Ánh nắng vàng ươm chiếu trên mười tầng thuyền màu trắng, lộ ra sự xa hoa, lộng lẫy của chiếc du thuyền.
Trên bờ biển, đầu Đinh Thanh Thanh đã được tháo băng, sắc mặt cũng dần có sức sống hơn.
Mặc dù cô bé vẫn mặc lên người bộ đồ da khoa trương kia, nhưng trong mắt đã không còn sự thô bạo và kiêu ngạo nữa rồi.
Dịch Tiểu Phi mặc một bộ đồ thể thao màu kem, yên lặng theo sát bên người cô bé, lộ ra vẻ dịu dàng, đặc biệt như thuận.
Tiêu Nhi đi đến, nghiêm túc mà cầm hộp thuốc đưa vào tay Dịch Tiểu Phi, giọng ấm áp mà dặn dò: "Cô Tiểu Phi, sức khỏe của cô Thanh Thanh sau này phải nhờ cô chút ý rồi.
Mặc dù cô bé đã không có nguy hiểm gì nữa, nhưng vẫn phải kiên trì uống thuốc, đến khi bệnh hoàn toàn khỏi mới được, hiểu chưa?"
Dịch Tiểu Phi cầm lấy chiếc hộp, cố gắng nở một nụ cười ngọt ngào cố ngăn đi dòng lệ đang sắp trào ra: "Cô Nhi, cô cứ yên tâm đi! Tôi nhất định sẽ đặc biệt chăm sóc Thanh Thanh, cô cùng với anh Phong cũng nhớ chú ý, giữ gìn sức khỏe."
Cô ấy nói câu "Giữ gìn sức khỏe" rất nhẹ, cứ như bao hàm rất nhiều lời muốn nói.
Cô sẽ rời khỏi nơi ma quỷ này, nhưng con đường tiếp theo của bọn họ còn rất dài và đầy khó khăn.
Tiêu Nhi trấn an mà nằm chặt tay cô ấy, không thay đổi sắc mặt mà nói: "Yên tâm, đợi sau khi kết thúc hạng mục, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ đến thăm mọi người." "Được, chúng tôi đợi cô." Dịch Tiểu Phi gật đầu mạnh.
Tiêu Nhi cũng gật đầu, hướng về phía Đinh
Thanh Thanh mà cười: "Ở đây gió lớn, sức khỏe cô Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Thanh Thanh không tốt, mọi người lên thuyền trước đi!" "Không vội, chờ bọn họ lên trước rồi nói." Đinh Thanh Thanh ôm lấy áo, nhìn lên mấy người đàn ông đang ở trên thuyền.
Mấy năm nay, những người bị cô bé bắt và những người bị cô bé thu phục, bây giờ đều đang ở đây.
Hồng Mẫn đi cuối hàng, nhìn thấy mọi người đều đã lên thuyền, con tim đang treo lên của Tiêu Nhi cuối cùng cũng được hạ xuống.
Cô định tạm biệt Đinh Thanh Thanh và Dịch Tiểu Phi thì nghe thấy có tiếng xe ô tô ở phía sau lưng.
Ba người đồng loạt quay đầu ra sau, nhìn thấy Kenny Đinh bước xuống xe.
Trong mắt Đinh Thanh Thanh hiện lên sự vui mừng, nhanh chóng bước qua, mở miệng: "Daddy, không phải là daddy nói không đến tiễn con sao?"
Khuôn mặt hiền hậu của Kenny Đinh hiện lên ý cười: "Con gái cưng của daddy làm lại một cuộc đời mới, người làm bố sao lại không đến được cơ chứ?"
Đinh Thanh Thanh nhướn mày: "Cảm ơn daddy, bọn con sắp đi rồi, nếu daddy còn muốn nói gì nữa, cứ dặn dò với kẻ dưới nhé!"
Kenny Đinh nhìn thấy những người đứng trên thuyền đợi, do dự mà nói: "Bởi vì kế hoạch công việc có chút thay đổi, daddy cần vài người giúp đỡ, những người này của con, chỉ sợ không thể đi hết với con được rồi.
Tiêu Nhi liếc Dịch Tiểu Phi, tim nhanh hơn một nhịp.
"Há?" Đinh Thanh Thanh kinh ngạc nhíu mày: "Daddy cần bọn họ làm gì?"
Kenny Đinh nghiêm túc nhìn sang cô bé một cái: "Đương nhiên là có công việc quan trọng rồi.
Con yên tâm, đợi sau này xong việc, daddy sẽ trả bọn họ lại cho con."
Đinh Thanh Thanh ngạo kiều mà nâng cắm: "Vậy không được đâu, bọn họ đều là người của con, con cần họ bảo vệ cả chặng đường, chơi đùa giải buồn, còn có cả khi cần thích ứng với đất liền nữa, con còn cần bọn họ chăm sóc!" "Yên tâm, việc đó daddy còn không suy nghĩ được cho con hay sao?" Kenny Đinh xoay người nhìn phía sau một cái.
Trên sân của bến tàu, lần lượt có vài chiếc xe dừng lại, một đám người máy bước xuống khỏi xe, nhìn qua có thể thấy là người đã được huấn luyện.
Kenny Đinh nắm lấy tay Đinh Thanh Thanh, trên mặt lộ ra nụ cười yêu thương: "Đợi đến khi hoàn thành kế hoạch, daddy không những trả bọn họ lại cho con, còn có thể cho thêm gấp đôi, bồi thường cho con thật tốt, được không?"
Đinh Thanh Thanh bĩu môi, nhìn lên những chàng đẹp trai trên thuyền, trong mắt lộ ra vẻ không muốn: "Con không đâu! Con không muốn bồi thường gì cả, con chỉ muốn bọn họ đi làm lại từ đầu mà thôi!" lẽo.
Kenny Đinh nhíu mày, đôi mắt lộ ra một tia lạnh
Đúng lúc Tiêu Nhi chen vào, ôn hòa mà khuyên giải: "Cô Thanh Thanh, cô cứ nghe theo ông Kenny Đinh đi.
Chỉ cần ông Kenny Đinh hoàn thành kế hoạch sớm, tôi tin rằng không bao lâu là cô có thể gặp lại được bọn họ rồi.
Hơn nữa việc này đối với ông Kenny Đinh mà nói, đối với chúng ta, hoặc là đối với tất cá mọi người, đều là chuyện tốt." Cập nhật chương mới nhất tại Tr uyện88.net
Đinh Thanh Thanh thở hổn hển mà quay đầu, trừng Tiêu Nhi một cái: "Hừ! Tôi thấy cô là muốn nhanh chóng hoàn thành hạng mục rồi cùng chồng cô rời đi chứ gì, người như cô, nội tâm vẫn rất ích kỷ!" Vẻ mặt Tiêu Nhi cứng đờ, ngượng ngùng mà cười với Kenny Đinh.
Kenny Đinh bất đắc đĩ mà nhìn đầy sủng nịnh với Đinh Thanh Thanh: "Vết thương của con còn chưa lành, lại quên mất đau đớn rồi hả? Nếu không phải là cô Tiêu Nhi cứu con, con có còn mạng mà bắt đầu cuộc sống mới nữa không?" Đinh Thanh Thanh bị nói cho nghẹn họng, ngoan cố hất tay Kenny Đinh ra: "Được, bây giờ mọi người đều có chung mục đích, con không nói lại mọi người, con đi."
Nói xong, cô bé tức giận mà xoay người đi, nhanh chóng đi lên thuyền.
Dịch Tiểu Phi vội vã cầm chiếc hộp rồi chạy theo.
Kenny Đinh hiền lành cười với Tiêu Nhi, lại ra hiệu cho đám người đang xếp hàng chính tề phía sau.
Những người đó lập tức kính cần cúi đầu, sau đó không nói lời nào, ngay ngắn đi lên thuyền.
Trên thuyền, vẻ mặt Đinh Thanh Thanh đầy giận dữ mà nổi giận với mọi người: "Cút cút cút, cút xuống hết cho tôi."
Vẻ mặt mọi người đều lộ ra sự không muốn, nhưng từ ngày hôm đó bọn họ đã bị tẩy não khổng chế rồi, hoàn toàn đã mất đi năng lực phản kháng, chỉ có thể ngờ vực mà đi xuống cầu thang.
Hồng Mẫn vẫn đứng ở cuối hàng như cũ, anh ta nghiêng đầu nhìn về phía du thuyền, trong mắt không che dấu được sự không muốn, lòng Tiêu Nhi thắt chặt lại.
Tên Kenny Đinh này, thực sự là quá xảo quyệt rồi.
Vốn dĩ còn tưởng lần này phối hợp với Đinh Thanh Thanh thì có thể thuận lợi đưa những người này đi.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, chỉ vì một câu nói của Kenny Đinh mà mọi chuyện lại trở về lúc đầu.
Điều phiền phức hơn là, bây giờ người đi bên cạnh Dịch Tiểu Phi cũng là người của Kenny Đinh.
Tiêu Nhi hạ mắt xuống, thầm thớ dài một cái, cố nén đi sự khó chịu trong lòng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hồng Mẫn đi qua người mình.
Hai tay anh ta thống bên đùi nắm chặt thành quả đấm, rõ ràng thể hiện sự không cam lòng.
Tiêu Nhi vội vàng liếc mắt ra hiệu cho anh ta, hơi lắc đầu, không phát ra tiếng mà nói: "Tuyệt đối không được manh động."
Hồng Mẫn muốn cử động nhưng lại nhìn thấy nhiều người máy đang ở bên người Kenny Đinh như vậy, bàn tay nắm thành đấm của anh ta cũng phải buông ra.
Tiêu Nhi mới yên tâm, ánh mắt lại nhìn xuống, trong lúc vô ý nhìn thấy mắt cá chân của Hồng Mẫn, con người đột nhiên co lại.
Cô theo bản năng mà ngoảnh đầu lại, nhìn lên trên du thuyền, nhìn thấy Đinh Thanh Thanh và Dịch Tiểu Phi đang đứng trên cầu thang, vẻ mặt chết lặng, dường như đã ý thức được điều gì đó..