Lông mày Đinh Thanh Thanh nhíu lại, kiên nhẫn giải thích: "Anh yên tâm, tôi không có tâm tư khác, nếu không thì anh sẽ không thể thuận lợi lên được thuyền như thể đâu."
Hm vẫn không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng thâm trầm: "Tôi biết, tôi không có ý nghi ngờ cô.
Nếu như tôi đã lên chiếc thuyền này rồi thì tôi sẽ không hoài nghi đồng đội của mình, tôi chỉ nghĩ đến mấy năm nay, cô cưỡng ép nhiều người như vậy ở trên đảo thì trong lòng tôi khó nhịn lại được hận ý.
Một khi tôi tiếp nhận vật này từ cô, vậy đại biểu tôi nhất định phải buông xuống tất cả.
||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||
Định Thanh Thanh sửng sốt một chút, trên mặt lập tức hiện lên vẻ áy náy: "Thật xin lỗi, tôi đã mang cho anh sự tổn thương, tôi thật sự có lỗi!"
Cô bé đứng thẳng lưng, hành lễ với Hồng Mẫn: "Chờ sau khi hoàn thành kế hoạch của cô Tiêu Nhi xong, tôi nguyện ý tạ tội với anh và tất cả mọi người, đến lúc đó anh muốn trừng phạt tôi như thế nào cũngđược, nhưng bây giờ, xin hãy hoàn thành kế hoạch của cô Tiêu Nhi trước đi!"
Nói xong, cô bé lại lần nữa vươn tay đưa điện thoại đến trước mặt Hống Mẫn.
Hồng Mẫn thờ sầu, nhận lấy chiếc điện thoại màu đen trong bàn tay trắng như tuyết của cô bé.
Anh ta cần thận lật qua lật lại cái nắp, cần thận kiểm tra một phen, sau khi xác nhận là không có vấn để gì thì do dự bấm một dãy số.
Nước Thanh Bạch, tầm cung của Tam Hoàng Tử.
Vân Thiên đang ghé vào bán trà vẽ một tuyển đường phức tạp, bỗng nhiên chiếc điện thoại đặc biệt trên cổ tay câu bé rung lên.
Hai mắt cậu bé sáng lên, nhìn trên màn hình điện thoại hiện lên một dãy số cổ quái, cậu bé không do dự, trực tiếp nhắn núi trà lời.
Đầu dây bên kia điện thoại lập tức truyền tới giọng nói của một người đàn ông: "Xin chào, xin hỏi cháu có phải là con trai của Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong không?"
Giọng nói quen thuộc, nhưng cách hỏi thi vô cùng la lẫm.
Vân Thiên lập tức kịp phản ứng: "Chủ là HồngMån? Đại hoàng từ chân chính của nước Thanh Bạch?"
Xưng hô đã lâu chưa được nghe thấy khiến trái tim Hồng Yên bị khuấy động: "Đúng, là tôi."
Vân Thiên chậm rãi thờ ra một hơi: "Rất tốt, tôi vẫn
luôn đợi diện thoại của chủ nếu như tôi đoán không sai, bây giờ chú đang trên đường trở về." Giọng nói trẻ con non nớt, nhưng mang theo sự trường thành chin chắn vượt lứa tuổi,
Ban đầu Hồng Mẫn còn cảm thấy Tiêu Nhi sắp xếp một đứa bé tiếp ứng có vẻ không đáng tin, giờ phút này anh ta hoàn toàn yên lòng: "Đúng vây, cháu quả thật thông minh giống như trong truyền thuyết, kế thừa toàn ưu điểm của gen ba mẹ."
Anh ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Sau khi chúng ta cập bờ xong, làm phiền cháu tiếp ứng một chút, mang chủ về nhà....!Hoàng Cung."
Cái chữ nhà kia, anh ta chi nói được một nửa rồi nhanh chóng sửa miệng.
Cách một lớp màn hình nhưng Vẫn Thiên cũng có thể càm nhận được tâm trạng của anh ta lúc gần quê hương: “Chủ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp tốt, chú chủ cần gửi lịch trình và thời gian cập bến dự định của chủ cho tôi"
"Được Hồng Mẫn yên tâm, đem kế hoạch và thờigian địa điểm nói cho cậu bé.
Vân Thiên ngước mắt nhìn nước Thanh Bạch trên bản đổ, xác định đại khảo phương hưong: “Được, vẫy hen gặp lại."
Mấy ngày sau, ở hòn đảo bí mật.
Màn đêm đến gần.
Bên trên bàn ăn, Kenny Đinh đang lắc lắc ly rượu đò, ân cần hỏi: "Cô Tiêu Nhi, mấy ngày nay cô đều bận rộn chơi với mấy người bạn robot của mình, cảm thấy thể nào, chơi vui không? Nếu như cảm thấy có chỗ nào cắn cải tiến thì có thể trực tiếp nói cho ngài Kenny Đinh, để ngài ấy giúp cô cải tiến".
Tiêu Nhi nhà chiếc xương gà trong miệng ra, tràn đẩy phân khởi nói: "Chơi vui, chơi vui lắm! Loại robot này vừa thông minh lại còn nghe lời, còn có thể nói chuyện phiêm với tôi, chẳng những có thể dạy tôi các loại kỹ thuật mà còn dạy tôi về cuộc sống, quả thực quá là hoàn mỹ luôn! Chơi được trò chơi, biết cách ăn uống và có khả năng tư duy độc lập.
Wow, tôi càm thấy sau khi tới đây, tôi đã mờ ra một thế giới mới.”
Cô cảm thán, bỗng nhiên đổi để tài: "Ừm, nếu như nhất định phải nói có chỗ nào để người ta tiếc nuối, vậy tôi vẫn thưc sự cảm thấy tiếc nuối.Kenny Đinh vừa thấy hứng thú, vội vàng hỏi: "Tiếc nuổi gi?"
Tiêu Nhi thờ dài, méo miệng, đau khổ nhìn ông ta: "Cái tiếc nuối duy nhất chính là sau này khi rời khỏi dào thì không được mang bọn chúng đi theo, hiệu suất làm việc của bon chủng cao như vậy, đỡ tổn bao nhiêu thời gian và lo lắng.
nếu tôi ở đây dùng quen thuộc bọn chúng, sau này rời đi chắc chắn sẽ không quen người ở xung quanh.
Trời ạ, vừa nghĩ đến là tôi không khỏi chạnh lòng!"
Hmd khẽ giật mình, sau đó cười ha ha: “Điều này có gì khó, đợi khi mọi người rời đi tôi có thể cho mọi người mấy cái, mọi người thích con gì thi cử tùy ý lấy.
Nhưng mà, tôi chi cho, chứ không bảo hành! Về sau nếu xảy ra chuyện gi, sống núi cách xa, cô cũng chi dựa vào ngài Hoắc tu sửa cho cô thôi!"
Hai mắt Tiêu Nhi đột nhiên sáng lên, lập tức vui vẻ chuyển qua nhìn Hoắc Kiến Phong: "Anh nguyện ý giúp em sửa không? Nguyện ý không?"
Hoắc Kiến Phong nhíu mày, khóe miệng nở một nụ cười trêu tức: "Anh dám không nguyện ý sao?"
Giọng nói của an ôn nhu, trong mắt tràn đầy cưng chieu
Chân mày Tiêu Nhi lập tức cong lên, cô kéo cảnhtay của anh, vui vẻ lắc lắc: "Câm dn Phong!"
Hoắc Kiến Phong cười, nhìn thoảng qua phía Kenny Định: “Chì cảm ơn mỗi anh?"
"Tất nhiên không phải." Tiêu Nhi hất cảm: "anh chỉ là cái thợ máy, người em nên cảm ơn nhất chính là ngài Kenny Định.
Cô quay đầu nhin về phía Kenny Đinh, ánh mắt lấp lánh: "Ngài Kenny Định, cảm on ông! Ông chính là người tốt bụng nhất, thông minh nhất tôi từng gặp."
Phòng ngủ, trên giường.
Hai người nhìn như đang ôm nhau nằm im trên giường, nhưng lại âm thẩm giao tiếp bằng tay dưới tâm chăn.
“Vừa nãy em nịnh nọt ông ta như vậy, không cảm thấy buồn nôn sao?" Hoắc Kiến Phong khẽ viết trên lưng Tiêu Nhi.
Lông mi Tiêu Nhi khẽ run lên, nhếch môi nhịn cười: "Chỉ cần em không cảm thấy buồn nôn, người buồn nôn chính là người khác.
Nghĩ đến tương lai sau khi ông ta tỉnh táo lại, chắc chắn ông ta sẽ bị tức chết! Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng kia, cho dù thế nào thì em cũng có thể nhịn."
Hoắc Kiến Phong từ từ nhằm hai mắt lại, tưởng tượng ra cành tượng kia, khóe miệng cũng không nhịnđược cong lên.
Cô gái này, vẫn nghịch ngợm như vậy!
Tiêu Nhi híp mắt, nhích lại gần trong ngực Hoắc Kiến Phong, viết ở trên lưng của anh: "Hành trình của đám người Hồng Mẫn vẫn thuận lợi chứ?"
Ngón tay của Hoắc Kiến Phong gõ trên lưng cô hai lẫn, xem như gật đầu: "Theo như tin tức của con trai ở bên kia, Hồng Mẫn đã liên lạc với con trai rồi, tàu cửa bọn họ vẫn đang ra khơi, chắc khoảng hai, ba ngày nữa là có thể đến được nước Thanh Bạch."
Trái tim Tiêu Nhi khê thả lòng, viết trên lưng anh: "Tốt quá, mấy ngày nay em không hề nhàn rỗi, em đã tìm hiểu đại khái tính nết của mấy robot thông minh kia, đồng thời cũng góp nhặt được rất nhiều khuyết điểm và khía cạnh máy móc cả bọn chúng, cd bàn có thể một chiêu chế trụ kẻ địch.
Nhưng mà em vẫn muốn tim thời gian thử một chút mới có thể hoàn toàn xác định."
Hoắc Kiến Phong sở lên mu bàn tay cô để trần an: "Em cũng đừng quả gấp, an toàn là trên hết."
Tiêu Nhi gõ đấu ngón tay lên lưng anh, gật đấu: "Em biết, em không vội, hiện tại quan trọng nhất là Kenny Đinh, anh nhìn xem bây giờ ông ta đối xử với em vô cũng hào phóng, chỉ cần em có yêu cầu gì là khôngchút do dự đồng ý.
Có thể thấy được bây giờ ông ta ngày ngày ngóng trông anh có thể mau chóng giúp ông ta hoàn thành hạng mục."
"Đúng vậy, mấy ngày này ông ta thường xuyên đến phòng làm việc của anh hơn lúc trước."
Tiêu Nhi từ từ nhắm hai mắt lại, lông mày nhíu lại: "Cái con cáo già này, bây giờ cho dù ông ta cho cho chúng ta bắt kỳ hứa hẹn gì thì trong lòng cũng không có áp lực gì, bởi vì từ đầu đến cuối ông ta căn bản không có ý định thả chúng ta đi."
Hoắc Kiến Phong nhẹ nhàng gõ một cái: "Không sao, dù sao mục đích cuối cùng của chúng ta không phải là ông ta thả chúng ta đi mà là chúng ta thu thập ông ta, sau đó cùng nhau rời đi.
Trước mắt xem ra còn phải đợi một khoảng thời gian nữa mới có cứu viện, hy vong đám người Hồng Mẫn sau khi đến nước Thanh Bạch có thể thuận lợi."
"Da, có Vân Thiên và Hồng Liệt ở đó, chắc chắn sẽ không có vấn để gi." Tiêu Nhi kiên định viết.
Ánh mắt tld chuyển động, bàn tay rdi vào ngọn núi mềm mại của cô: "Em không thể tin tưởng mỗi con trai sao?"
Cơ thể Tiêu Nhi cứng đờ, vội vàng giật tay của anh ra: "Nói chuyện đứng đan!""Chuyên đứng đan chính là, bà xã à, thời gian muộn rồi, chúng ta nên thực hiện nghĩa vụ và chống."
Hoắc Kiến Phong kéo chăn lên, củi người đà xuống..