Hai ngày sau, trong tầm cung của Hoàng hậu ở nước Thanh Bạch
Bóng đêm bạo trùm lên cung điện nguy nga lộng lẫy.
Sau bữa tối, quốc vương Phổ Mật đang sóng vai cùng vương hậu Tida tàn bộ trong vườn hoa.
Một cung nhân hởt hài đến báo: “Thưa bệ hạ, thưa vương hậu, tam vương tử điện hạ dắt theo tiểu vương tôn điện hạ đến cầu kiến."
Quốc vương Phố Mật và vương hậu Tida nhìn nhau, cả hai cùng dừng bước.
"Tiểu vương tôn điện hạ? Tiểu vương tôn điện hạ nào?" Vương hậu Tida hỏi.
Cung nhân kia ngd ngác giải thích: “Dĩ nhiên là tiểu vương tôn Vân Thiên rồi ạ"
Đa số cung nhân không hề biết thân phận thật sự của Vân Thiên, còn tưởng cậu bé là con của Hồng LiệtVương hậu Tida hói hop túm lấy tay quốc vương Phổ Mật, gương mặt luôn đoan trang, uy nghiêm lộ về vui mừng và nôn nóng.
Quốc vương Phổ Mật cầm tay vỗ về vương hậu và nói với cung nhân: "Mau, mời họ đến sảnh chính."
“Vâng."
Cung nhân nhận mệnh lệnh và lui xuống, quốc vương Phổ Mật mới vỗ vào tay vương hậu: “Đi thôi! Chúng ta đi gặp thằng bé đó nào."
Giọng nói của ông ta vô cùng thân thiết, không giấu nổi niềm hân hoan.
ánh mắt
Vương hậu Tida thà lòng ngưoi, mim cười gật đầu.
Dù Vân Thiên không phải cháu ruột của họ đi chăng nữa thì cũng chẳng ai có thể cắt đứt được tình cảm bao năm chăm bảm, nuôi nấng từ nhỏ đến lớn.
Ở sảnh chính.
Quốc vương Phổ Mật và vương hậu Tida vừa ngồi xuống chiếc ghế dài đã thấy cung nhân dẫn ba người đi vào.
Hồng Liệt mặc áo dài màu xanh nhạt của nước Thanh Bạch, dáng người cao ráo, tay phải nắm chặt tay của Vân Thiên.
Vân Thiên vận bộ vest đen với áo sơ mi trắng làmtổn thân hình rån ròi.
Còn có một người khoác áo choàng đen, đội mũ đi theo sau họ, vành mũ được kéo xuống che gần hết mặt, không để cho ai nhìn thấy.
Vương hậu Tida và quốc vương Phổ Mật cũng không để ý tới.
Bởi sau khi nhìn thấy Vân Thiên, dường như trong mắt họ không còn sự tổn tại của người khác nữa, chi dán mắt vào Vân Thiên và quan sát một lúc lâu.
Mới chỉ mấy tháng ngắn ngủi không gặp vậy mà Vân Thiên đã cao hằn lên, hình như còn gây Má t xoăn xoăn mềm mại cũng có vẻ đen hơn và cứng hơn, tôn lên khuôn mặt bụ bẫm trắng trẻo sáng sủa.
Đôi mắt den tuyển lắp lánh ánh đèn, càng tăng thêm về điểm tĩnh.
Quốc vương Phổ Mật ngồi ngay ngắn trên ngai, bàn tay đặt trên gối tự nhiên gập lại, có gắng kiểm chế nỗi phần khích trong lòng.
Quả đúng là người thừa kế ngai vàng mà ông ta đã chọn, chi đứng đó thôi mà đã thần thái ngời ngời.
Vương hậu Tida bất ngờ đứng dậy, không đợi họ lên tiếng chào hỏi bước vội tới ôm lấy Vân Thiên vào lòng: "Châu ngoan, cháu ngoan, cuối cùng thì cháu đã vé, cực khó lắm hà?"Bà buông tay ra, kiểm tra Vân Thiên tỉ mi: "Xem mặt châu hóp lại này, không quen ăn đó ở đó à?"
Vân Thiên lễ phép mim cười, giọng nói cung kính mang vẻ xa cách: "Thưa bà nội vương hậu, việc ăn ngủ của cháu ở đó đều rất tốt, không chịu ấm ức gì.
Chắc là do đến tuổi nên cao hơn, mởi nhìn trông có vẻ gầy đi.
Nhưng cân nặng vẫn đạt chuẩn, bà nội vương hậu yên tâm."
Giọng nói của cậu vẫn ngọt ngào như thế, nhưng đã bớt đi nhiều vẻ nũng nịu nhõng nhẽo ngày xưa.
Vương hậu Tida thấy lòng hụt hẫng, ánh mắt mỗi lúc một hiển từ dịu dàng hơn: "Tốt, tốt, thế thì tốt."
Mắt bà ta đỏ hoe, xoa đầu Vân Thiên: “Vân Thiên của chúng ta thông minh thể mà, chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng hiểu.
Bệ hạ, người nói xem có đúng không?"
Lúc nói câu sau, vương hậu Tida ngoái lại nhìn quốc vương phố mật.
Quốc vương phổ mật gật đấu hài lòng: "Dĩ nhiên rồi"
Ông ta vẫy tay gọi Vân Thiên: "Cháu ngoan, qua đây, để ông nội xem nào."
"Vâng."Vân Thiên cung kính vâng lời, ngoan ngoãn đo vương hậu Tida đứng dậy, rối mới bước tới vài bước.
Cậu không nhày vọt lên, nhào vào lòng quốc vương Phổ Mật như trước đây nữa, mà dừng lại trên bậc cầu thang cách quốc vương ba bước, lặng lẽ dừng lại, củi chào nghiêm chỉnh: "Xin được tham kiến ông nội quốc vương, chúc ông nội quốc vương mạnh khỏe."
Quốc vương tấn ngắn, nhưng chi giây lát, ông ta đã mỉm cười nhẹ nhõm: "Tốt lắm, ngoan hơn nhiều rồi.
Chỉ cần cháu mạnh khỏe bình an là ông và bà nội vương hậu cũng được yên lòng"
Ban đầu, khi biết thân phận của Vân Thiên, họ đòi đánh đòi giết Tiêu Nhi, suýt thì hại chết Tiêu Nhi.
Nếu như Vân Thiên không truy cứu, mà vẫn chịu gọi họ là ông bà nội thì cậu bé đã rất khoan hồng độ lượng, thầu tò tình người rồi.
Nếu còn tham lam hơn, thì sợ rằng sẽ đầy cậu bé đi mỗi lúc một xa vời.
Vân Thiên lễ phép cúi người: "Xin càm ơn ông nội quốc vương và bà nội vương hậu đã nhớ mong cháu, cháu rất khỏe a."
Thấy bầu không khí có vẻ gượng gạo, Hồng Liệt che miệng, chủng hång vài tiếng: "Phụ vương, mẫu hậu, hai người thiên vị quá.
Con thì đứng đây rành rành màtrong mát hai người chi có mỗi Vân Thiên, con ghen đầy nhé."
Vương hậu Tida dang định trở về bên quốc vương thì liếc mắt nhin anh ta: "Ghen tỷ với một thầng bé mà con đắc chỉ thế à? Mà nó còn là con trai con chứ ai."
Hồng Liệt vênh mặt ngạo nghễ: “Con trai con thì sao nào? Con trai con đã có con thương, con trai của hai người tự hai người đi mà thương"
Nói năng vô lý mà còn ngông nghênh.
Quốc vương Phổ Mật và vương hậu Tida nhìn nhau cười bất lực.
Vân Thiên cũng khế mim cười.
Bầu không khí trong sảnh bỗng chốc dịu lại.
Hồng Liệt đào mắt, càm thấy bầu không khí đã bớt căng thẳng, mới nói: "Thưa phụ vương, thưa mẫu hậu, bất ngờ mà con muốn dành cho hai người ngày hôm nay không chỉ có Vân Thiên đâu nhé! Còn có một phần quà hậu hĩnh nữa đây."
Quốc vương Phổ Mật tò mò nhưởn mày: “Ó?"
Vương hậu Tida trừng mắt với anh ta vừa bất lực chịu thua vừa yêu chiều: “Con ấy à, rõ lắm trò, mau nói di!"
Hồng Liệt mim cười không nói, vòng vo một hồi,nhìn họ sốt ruột lên mới cười khoái trả, xua tay với đám cung nhân phục vụ trong sành: "Các người lui xuống di."
Cung nhân vãng lời lui xuống, thoảng chốc đã chi còn lại gia đình ba đời trong phòng.
Hồng Liệt nhìn cảnh cửa sảnh khép chặt lại, mới kéo người mặc áo choàng đen đứng sau anh ta và Vân Thiên này giờ tới: "Phụ vương, mẫu hậu, mời hai người nhìn xem."
Quốc vương Phổ Mật và vương hậu Tida nhẫn nại nhìn người kia.
Người đó từ từ gỡ mũ và áo choàng ra, để lộ khuôn mặt khôi ngô giống quốc vương Phổ Mật đến bày mươi phần trăm.
Có điều làm da anh ta trắng hơn hẳn những người khác, mắt và lông mày cũng không nghiêm nghị như quốc vương Phổ Mật, ánh mắt toát lên vẻ hiển hòa.
Quốc vương Phá Mật cùng Vương hậu Tida đứng bật dậy, đồng thanh hô lên kinh ngạc: “Mẫn?".