Hốc mắt Hồng Mẫn đột nhiên đỏ lên, nước mắt lập tức tràn đầy trong hốc mắt: “Phụ Vương, Mẫu Hậu, con trai bất hiếu!"
Anh ta "bụp" một tiếng quỳ xuống mặt đất, nước mắt nóng hổi rơi xuống sàn đá cẩm thạch sáng đến nỗi có thể soi gương.
Quốc vương Phổ Mật và Vương hậu Tina dương như là đồng thời lao xuống, song song ôm anh ta vào ngực.
“Mẫn, Mẫn của mẫu hậu! Cuối cùng con cũng trở về rồi!" Vương hậu Tina run rẩy xoa lưng anh ta, nước mắt rơi như mưa.
Giọng điệu Quốc vương Phổ Mật nghẹn ngào, thở dài nói: "Phụ vương mà mẫu hậu con còn tưởng rằng cà đời này sẽ không thể gặp lại con nữa."
Tiêu Nhi tỷ đầu vào hõm vai phụ vương và mẫu hậu của mình, ngửi được mùi hương quen thuộc kia, niềm nhớ thương vẫn luôn kim nên kia mãnh liên tuôntrào: "Lúc đấu con trai cũng cho là cả đời này sẽ không thể gặp lại hai người nữa."
Nhìn thấy ba người khóc thành một cục, Hồng liệt cũng không nhịn được đò mắt.
Một lúc sau, bỗng nhiên Quốc vưong Phổ Mật nghĩ đến cái gì đó, ông ấy buông Hồng Mẫn ra, đỡ Vương hậu Tina đứng lên: "Con trai ngoan, trên mặt đất rất lạnh, con mau đứng lên, đứng lên rồi lại nói tiếp."
Giọng điệu ôn nhu yêu thương, nhưng lại không có ý đưa tay ra đỡ Hồng Mẫn.
Vân Thiên nhìn, trong đôi mắt đen láy thâm thủy hiện lên một tia sáng: "Ông nội Quốc vương, bà nội Vương hậu, chắc chắn trong lòng hai người có rất nhiều nghi vấn, ví dụ như vị hoàng tử này là thật hay già? Vi dụ như anh ta từ đâu tới đây? Mất tích vào thời điểm nào?"
Ánh mắt Quốc vưong Phổ Mật hơi xấu hổ, nhưng Vân Thiên không chờ bọn họ trà lời, mà trực tiếp quay đầu nói với Hồng Mẫn: “Chủ vẫn nên tự mình nói cho bọn họ mới tốt."
Hồng Mẫn gật đầu, lau nước mắt, sau đó hit một hơi thật sâu nói với Quốc vương Phổ Mật và Vương hậu Tina: "Năm năm trước, con xuất cung đi tuấn sát, trẻđường về bị người cùa tập đoàn Hùng Ung bắt cóc, đưa đến một hòn đào bí ẩn.
Về sau con mới biết được, sau khi bọn họ bắt con đi xong lại đưa một thế thân vào trong cung, thay thể vị trí của con..."
Hồng Mẫn lời ít ý nhiều, đem những chuyện minh trải qua trong suốt năm nay trên hòn đảo bi ấn kế lại cho mọi người nghe.
Ba người Quốc Vương, Vương hậu và Hồng liệt nghe xong thì tron måt há hốc mồm, hoàn toàn không biết nói sao tiếp, cũng không dám nói tiếp.
Trong sành lớn chỉ còn lại giọng nói của Hồng Mẫn: "Con vốn cho rằng con sẽ bị nhốt đến già hoặc đến chết trên cái hòn đảo kia, may mắn ông trời có mắt, phát ngài Kenny Đình và cô Nhi, mọi chuyện cuối cùng cũng được chuyển biến.
Tất cả là nhờ ngài Kenny Đinh và cô Tiêu Nhi sắp xếp, còn cả trời cao tiếp ứng, con mới có thể thuận lợi rời khỏi đào để đến đây."
Nhớ tới hai người thuộc hạ vì anh ta mà chết, nhớ toi mất năm nay anh ta không hề có chút tôn nghiêm sống tạm bờ, hai mắt Hồng Mẫn đò ứng đầy khát máu.
Anh ta nói xong thì cắn chặt răng, bàn tay siết chặt nắm đấm.
Quốc vương và Vương hậu thì cô cùng đau lòng, lại không thể tin được, hòn đảo thần bí, công nghệcao, bọn họ sống đến bằng này tuổi rối nhưng căn bản chưa từng nghe qua.
Một lúc lâu sau Quốc vương Phố Mật mới khôi phục tâm tinh: "Vừa rồi con nói suýt nữa con bị tẩy não, vậy con còn nhớ rõ những chuyện trước kia sao?"
Hồng Mẫn khit mũi, gật đầu: "Nhớ a, con đều nhớ, trên đùi em ba có một vết sẹo, là do ngày xưa lúc mười tuổi bị một con cá piranha cắn lưu lại.
bời vì là con dẫn em ba đi ra bờ biển, cho nên hai người đánh con, còn phạt con cấm túc trong phòng, mãi đến khi vết thương của em ba hoàn toàn tốt mới được thả ra."
"Đúng đưng." Quốc vương Phổ Mật vui mừng gật đầu.
Bởi vì vị trí vết thương của Hồng Mẫn khá là mẫn cảm, cho nên đến cả Dung Hoa và Hồng Tuấn cũng không biết vết thương ở đâu.
"Nhưng về sau vết thương của con không tốt, anh cả bị cầm túc hết một tháng rồi lại một tháng.
Anh cà, anh còn nhớ rõ là chuyện gì xảy ra không?" Hồng Liệt đột nhiên mở miêng chen vào nói.
Chuyện này, là bí mật giữa anh ta và Hồng Mẫn, đến cả Quốc vương Phổ Mật và Vương hậu Tina cũng không biết.
Trong mắt Hồng Mån đầy nước, khỏe miệng conglên một nụ cười: "Nhỏ, tất nhiên là vẫn nhỏ.
Tất cả mọi người đều cho là em ở trong phòng dưong thương, nhưng em lại lén nhảy cửa số mang hết thuốc bổ Phu Vương và Mẫu hậu cho đem đến phòng của anh, anh bảo em đừng quan tâm đến anh, chăm sóc tốt vết thương của mình, nhưng em lại kéo cánh chân tay anh nói với nah, chúng là anh em, có phúc cùng hưong có họa cùng gánh."
Chuyện cũ mồn một một hiện ra trước mắt, nước mắt Hồng liệt chảy xuống: "Đúng đúng, lúc đó em đã nói như vậy, nhưng nhiều năm như vậy, em chì lo chơi, đem tất cả gánh nặng của cả quốc gia đè lên bà vai của anh, thậm chí khi anh mất tích, cái tên thế thân kia được đưa vào làm ra bao nhiêu chuyện lớn như thế nhưng em lại không thể phát giác, em xin lỗi, anh cả, em xin lỗi!"
"Không sao, không có việc gì, tất cả đều đã qua rồi." Hồng Mẫn võ vỗ bà vai của anh ta: "Không phải anh đã bình anh trở về rối sao?"
Hồng liệt cấm lây stay của anh ta, kích động gật đầu, quay đầu lại nói vời Phụ vương và Mẫu hậu của minh: "Phụ vưong, Mẫu hậu, anh ấy thật sự là anh cả, là anh cả hàng thật giá thật."
Quốc vương Phổ Mật gật đầu, cẩn thận hỏi: “Con còn nhỏ phụ vương đã nói với con, làm vua một nước,quan trọng nhất là cái gì?"
Ánh mắt Hồng Mẫn lập tức nghiêm túc: “Lấy dân là trọng."
"Đúng, chính là bốn chữ này!" Quốc vương Phổ Mặt rỡ xuống tia để phòng cuối cùng, vui mừng nhìn về phí Vương hậu Tina: "Là nó, là nó.".
Truyện Truyện Teen
Khi Vương hậu Tina nhìn thấy anh ta trả lời được câu hỏi kia của Quốc vương Phổ Mật thì đã biết anh ta chính là hàng thật.
Sau khi nhận được tín hiệu của Quốc vương Phổ Mặt, cuối cùng và ấy cũng buông kiểm chế tình cảm ở trong lòng ra, ôm Hồng Mẫn khóc lớn: "Con trai, con chịu khổ rồi."
Là một người mẹ, Hồng liệt bệnh lâu không khỏi, làm sao bà ấy có thể không lo lắng được."
Cho nên vào một buổi chiều đẹp trời, bà ấy lặng lẽ đi theo phía sau lưng của Hồng liệt, nhìn hai đứa bé nói chuyện sau lớp cửa số, cùng chia số đó ăn kia...
Nước mắt Hồng Mẫn rơi từng giọt xuống: "Mẫu thân, con trai không có việc gì, tất cà đều đã qua rồi."
Quốc vương Phổ Mật đứng ở bên cạnh nước mắt rdi dầy mặt, vỗ vỗ bả vai Hồng Mẫn trấn an: "Được rồi, được rối, trở về là tốt rồi, về sau không cần phải rồi đinua.
Cơ thể h khẽ giật mình, nhớ tới cái gì đó, anh ta vội vàng lau nước mắt, nhẹ nhàng tránh khỏi vòng tay ôm ấp của quốc vương và vương hậu: "Lần này con trở về không thể ở lâu."
Vương hậu Tina, Quốc vương Phổ Mật và Hồng liệt đều giật mình, trăm miệng một lời nói: "Tại sao?"
Hồng Mẫn thở dài, trong mắt hiện lên hận ý: “Mặc dủ con có thể bình an trở về từ hòn đảo thần bí kia, nhưng hai thược hạ năm đó đi theo con đều vì con mà đã để lại mạng sống trên hòn đảo bí ẩn kia.
Hơn nữa trên hòn đảo bị ẩn kia, nhìn có rất nhiều công nghệ cực kỳ cao, nhưng thật ra chính là một địa ngục trần gian.
Lần này con trở về là muốn mượn lực lượng của hoàng thất đề tiêu trừ cả cái đảo kia và tất cả các thế lực tà ác ở đó! Tất nhiên, trước đó con nhất định phải cửu ngài Kenny Đinh và cô Nhi trở về."
Đảm người kia cũng bị cảm xúc của anh ta lây nhiễm, tất cả đếu oản giận.
Quốc vương Phố Mật nặng nề vỗ vỗ bả vai của anh ta: "Được, có chí khí, phụ vương, mẫu hậu và toàn đất nước đều ủng hộ con."
Ông ấy quay đầu nhìn về phía Hồng Liệt: "Liệt, con phải hỗ trợ anh cà của con thật tốt, mặc kệ là tiếntài hay tài lực, chi can anh cà con cần thì đều phải ủng hộ vô điều kiện
Hồng Liệt trịnh trọng gật đầu: "Phụ vương, mẫu hậu yên tâm, lần này con nhất định sẽ ở bên cạnh đại ca, cỏ họa cùng gánh!"
Đặt tay lên bả vai Hồng liệt, trong lòng dâng lên một cỗ tự hào: "Cảm ơn phụ vương mẫu hậu, cảm ơn em ba!"
Hồng Mẫn dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Nhưng mà phụ vương, mẫu hậu, em ba, lần này con không phải chỉ huy.
Con có toàn quyền chi huy giao cho Vân Thiên, hy vọng mọi người có thể ủng hộ cậu bé giống như con, mà con cũng sẽ toàn lực nghe theo sự sắp xếp của cậu bé."
Anh ta quay đầu, nhìn về phía cậu bé đang đứng ở cửa, mặt mày mang theo về kinh trọng..