Anh mắt Tiêu Nhi lại rơi xuống trên người Vân Thiên, ánh mắt lưu luyển mà dịu dàng: "Trong khoảng thời gian này, tạm thời con chi có thể gặp mẹ, không gặp bổ.
Công việc của bố con có tính chất khác biệt, hoàn toàn không tới nơi này, mà cô Đinh cũng sẽ không xuất hiện, cho nên nếu như tùy tiện sang đây thăm con, chắc chắn sẽ khiến ông Kenny Đinh nghi ngờ.
Mắt Vân Thiên lập tức trở nên ảm đạm, nhưng cũng chỉ là trong nhảy mắt, cậu bé liền hất cắm lên nói: "Hừ, con mới không muốn gặp bố.
Con tới nơi này, chỉ muốn gặp bảo bối của con là mẹ mà thôi."
Cậu bé nghiêng người hôn một cái trên mặt Tiêu Nhi, lại nhướng mày lên lấm bẩm nói: "Dù sao mấy ngày nữa sẽ hành động, đến lúc đó không muốn gặp cũng sẽ gặp bố."
Bộ dáng làm giá này đúng là giống như đúc kiểu khẩu thị tâm phi năm đó của Hoắc Kiến Phong, được không?
Tiêu Nhi không bóc trần, nở nụ cười: "Con đẹp trai, con nói gì cũng đúng.
Tuy thân thể bố già rồi, nhưng vẫn có thể chống đỡ được công việc với cường độ cao như vậy, chứng minh chức năng bên trong vẫn tốt, cho dù con không muốn gặp bố, về sau hai người cũng còn rất nhiều thời gian để gặp đó! Con đó, sẽ không vui sao?"
Chân mày Vân Thiên nhưởng lên, nhưng cậu bé mím môi cũng không trả lời.
Tiêu Nhi cũng không đợi câu trả lời của cậu bé, mà là bừng tính đại ngộ mà vỗ đầu một cái: "Thiếu chút nữa mẹ quên mất, hai người vẫn còn liên lạc, khẳng định đã sớm biết tình huống hiện tại của bố con đi? Nói không chừng còn biết sớm hơn so với mẹ!"
Vân Thiên nhếch miệng, cầu lên một độ cũng khó phát hiện.
Cho nên bây giờ, bọn họ mới là người liên lạc chặt chẽ nhất! Tiêu Nhi thấy dáng vẻ của cậu bé, khóe miệng cũng nhếch lên một cái không dễ phát giác, đứng dậy đối chủ đề: "Đi thôi, chúng ta ngồi xuống nói chuyện." Đọc truyện mới nhất tại Tru yện88.net
Cô vươn tay mở lòng bàn tay ra,
Vân Thiên lập tức cười híp mắt, đặt bàn tay trắng noãn của mình vào bàn tay cô.
Bàn tay to năm bàn tay nhỏ, hai mẹ con nhìn nhau cười.
Mà lúc Tiêu Nhi và Vân Thiên đang nằm tay ấm áp, đám người Đinh Thanh Thanh đã bắt đầu đi về phía sô pha bên kia.
Tiêu Nhi xoay người nhìn, chợt phát hiện còn có một người đứng tại chỗ, ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm.
Đó là một người đàn ông lạ mặt, da dẻ trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, vóc người cao ngất đúng kiểu người mà Đinh Thanh
Thanh thích.
Tiêu Nhi hơi híp mắt, rất nhanh thì phản ứng kịp: "Anh là Hồng Mẫn?"
Người đàn ông này hơi ngấn ra, sau đó cười rộ lên: "Tôi đã đeo mặt nạ tốt nhất, cô vẫn có thể nhận ra? Là mặt nạ này quả kém hay do ánh mắt cô quả tốt." "Đương nhiên là ánh mắt tôi tốt rồi." Tiêu Nhi cười, dừng một chút giải thích: "Bởi vì mắt anh không đổi.
Tôi từng nhìn mắt anh ở khoảng cách gần nên có ấn tượng rất sâu sắc."
Hồng Mẫn cau mày, có chút hơi khó chịu nhìn Vân Thiên: "Cái này có thể đổi không? Kỹ thuật của mấy người đã đạt đến độ cao này chưa?"
Vân Thiên ngẩng đầu lên, nhìn anh ta một cái: "Nếu như chú muốn đổi, chắc chắn có thể đối.
Nhưng hiện tại mắt của chú rất phù hợp với khuôn mặt này, cho nên cá nhân cháu cảm thấy không cần thiết."
Mọi người thấy bộ dáng người lớn của cậu bé, đều nhịn không được bật cười.
Năm người mỗi người ngồi xuống sô pha,
Đinh Thanh Thanh nháy mắt với Dịch Tiểu Phi, Dịch Tiểu Phi lập tức lấy một cái điều khiển từ xa, nhấn vài cái phía trên.
Cũng không lâu lắm, cửa phòng bị gõ nhẹ.
Đình Thanh Thanh hỗ lên "vào đi", sau đó cửa phòng đấy ra, mấy người đàn ông cực phẩm nối đuôi nhau đi đến.
Đọc truyện mới nhất tại Tru yện88.net
Trên người họ đều mặc quần áo múa mỏng như cánh ve, bó sát thân hình cao ngất và hoàn mỹ, dường như ở đây sắp mở một vũ hội.
Tiêu Nhi dùng sức lực rất lớn mới không chể được mình muốn đưa tay che mắt Vân Thiên, kinh ngạc nhìn về phía Đinh Thanh Thanh và Dịch Tiểu Phi: "Mấy người làm gì vậy?"
Đinh Thanh Thanh vội vàng giải thích: "Cô Nhi đừng hiểu lầm, họ đều là tâm phúc của tôi và đại vương tử.
Không để họ mặc đồ như vậy, sao phù hợp với những gì chúng ta đã thiết lập?"
Cô ta nháy mắt mấy cái, Dịch Tiểu Phi lập tức mở nhạc trong phòng lên.
Tiêu Nhi hiểu rõ, nhếch môi cười nhẹ: "KHông sai, tâm tư kín đáo, kế hoạch chu đáo."
Không đến ba phút, những người Đinh Thanh Thanh tìm đến vừa múa vừa hát trong phòng, tiếng đó truyền đến tai Kenny Đinh.
Thấy quần áo và bóng lưng của những người đàn ông trang điểm lộng lẫy, Kenny Đinh đến cả nhìn trực diện cũng hứng thú, trực tiếp ném di động lên bàn.
Peter Hoàng nói không sai, con bé kia chưa trải sự đời nhiều, trong mắt làm sao có thể có chính sự?
Mà cùng lúc đó, trong lòng trên mái nhà màu xanh.
Đỉnh Thanh Thanh đã lần lượt giới thiệu mấy người kia cùng Tiêu Nhi, đồng thời lấy bản đồ chi tiết của đảo Thần Bí
Mọi người vây chung chỗ, bắt đầu tiếp thu ý kiến về kế hoạch phía sau.
ra.
Mọi người tôi một câu anh một câu, rất nhanh thì trong tiếng nhạc định tại nhức óc, cho ra một phương án sơ lược.
"Cô Nhi, chi tiết cô và anh Phong có thể sau khi thương lượng rồi quyết định.
Nhưng trước đó, tôi có một yêu cầu quá đáng" Đinh Thanh Thanh thu hồi bản đồ, vô cùng trịnh trọng nhìn về phía Tiêu Nhi.
Trong nhảy mat, Tiêu Nhi đã đoán được mục đích của cô ta: "Cô muốn nói về bố cô?".