Lục Thiên Bảo ban đầu vui mừng lắm nhưng rồi nghĩ đến việc mình đã phải đi nhuộm quả đầu trắng này thì lập tức bĩu môi chế bai: “Hừ, cái bộ dạng của cô bây giờ còn không bằng một phần mười của tôi lúc già! Hơn nữa trông thật quê mùa không có tí thời trang nào cả!”
Tiểu Thất nghe thấy thể thì đang khóc quay ra cười ngay được: “Anh Lục, anh đang ghen tị đấy à?"
Ôn Thục Nhi bật cười dí dỏm nói: "Giám đốc Lục có kiểu tóc mới cũng ngầu đấy! Biết bọn tôi về nên hôm qua thức đêm nhuộm đầy à?"
Không để anh ấy kịp trả lời, Ôn Thục Nhi đã bóc mẽ tiếp: "Chả biết là ai hồi đầu ở núi Thanh Bạch đã trốn trong vườn lúc nửa đêm để lau nước mắt ấy nhi!"
Lục Thiên Bảo mặt đỏ phừng phừng, vội vã gân cổ lên cãi: “Không phải tôi, chắc chắn không phải tôi”.
Mọi người đều phá lên cười.
Hoắc Kiến Phong mim cười, đưa tay nắm lấy mái tóc trắng khói của anh ấy rồi nói: được đấy, cũng ngầu đấy.
Dù sao thì vị trí đẹp trai số một vẫn là của con trai mình, không ai lật đổ được”.
Lục Thiên Bảo đã bớt cáu kinh đi hắn nhưng vẫn tỏ ra vẻ không quan tâm gì lắm: "Ha, cậu đừng có an ủi lấy lệ, mình không thèm!”
Vân Thiên ngước mắt liếc nhìn hai con người này rồi lạnh lùng nói: “Trẻ trâu!”
Mọi người ở đó chứng kiến cảnh tượng này thì lại phá ra cười một lần nữa.
Một dàn xe sang xếp hàng ngay ngắn đợi ở cổng ra đã được một lúc.
Sau khi mọi người lần lượt lên xe thì dàn xe bắt đầu xuất phát tới địa chỉ cần đến.
Hàng ghế sau của chiếc xe đi đầu.
Kể từ khi ra khỏi sân bay thì Tiểu Thất vẫn luôn nằm tay Ôn Thục Nhi, lúc lên xe cũng vô tư theo cô ra hàng ghế sau ngồi.
Tiểu Thất đưa mắt nhìn Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên ngồi tựa vào hàng ghế trên nghi ngơi, lặng lẽ kéo tay áo Ôn
Thục Nhi thì thầm: "Chị Ôn, tam vương tử sao rồi? Anh, anh ấy vẫn ổn chứ?”
Đôi mắt lanh lợi của Ôn Thục Nhi khẽ sáng lên, cô nở nụ cười đầy ẩn ý nói: “Anh ấy rất ổn.
Mọi chuyện được giải thích rõ ràng, thân phận của anh ấy không bị ảnh hưởng tiêu cực gì cả mà bây giờ còn được bệ hạ và vương hậu vô cùng xem trọng.
Hiện tại anh ấy đang cố gắng giúp đỡ lo liệu việc chính trị và huấn luyện quân đội.
Cũng ra dáng và có uy của vương tử lăm rồi".
Ánh mắt Tiểu Thất tràn ngập vẻ ngưỡng mộ, cô ấy bất giác nghĩ tới dáng vẻ oai phong lẫm liệt đó của Hồng Liệt nhưng ngay lập tức lại trở về với thực tại: “Nhiều việc như thế mà một mình làm thì có vất vả không?" Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Ôn Thục Nhi mím môi, cố kiềm chế để không bật cười: "Không đâu.
Trước đây có kẻ xấu giả làm đại vương tử trong hoàng cung nên mới gây ra nhiều chuyện như thể.
Bây giờ đại vương tử thực sự đã trở về, mọi chuyện đều ổn cả rồi.
Hoàng gia chung sống rất hòa thuận, cả nước Thanh Bạch cũng ngày một hưng thịnh hơn!” "Oa, thế thì tốt quá rồi" Tiểu Thất nằm hai tay lại khẽ thốt lên, ánh mắt vui mừng còn xen lần chút đỏ hoe vì xúc động "Em biết ngay mà, anh ấy nhất định sẽ ổn thôi”.
Ôn Thục Nhi nháy mắt tinh nghịch rồi khẽ huých nhẹ vai Tiểu Thất: “Thành thật khai báo mau, có phải em thích Hồng Liệt không?"
Tiểu Thất sững người, hai má bồng chốc đỏ bừng nhưng cô ấy vẫn xua tay lia lịa hoảng hốt nói: "Khöng, không có, em không thích anh ấy đâu".
Cái biểu cảm này chẳng là lạy ông tôi ở bui này thi là gì được đây!
Ôn Thục Nhi cười thầm, nghiêm túc động viên cô ấy: "Tiểu Thất, Hồng Liệt là người tốt vì vậy nếu em thực sự thích anh ấy thì nên mạnh dạn theo đuổi đi".
"Không không, chị Ôn, em chưa từng nghĩ như vậy" Tiểu Thất củi đầu, thoáng ngập ngừng rồi lại uể oải nói: “Em chí là một con người tầm thường đến không thể tầm thường hơn mà anh ấy thì lại mang trong mình dòng máu vương tử cao quý.
Em chưa bao giờ nghĩ rằng hai người chúng em có thể đến với nhau".
Ôn Thục Nhi khẽ khoác vai cô ấy an ủi: “Hồng Liệt không phải là người suy nghĩ hạn hẹp thế đâu, anh ấy không đời nào quan tâm đến mấy thứ này! Em cứ nghĩ lại năm đó mà xem, chị chẳng là ai to tát hết, lại còn sắp chết.." “Không, không phải đâu" Tiểu Thất xua tay, vội vàng cắt lời cô: “Chị Ôn, em làm sao có thể so với chị được.
Con người chị toát ra vẻ cao quý và xinh đẹp, lại còn có kiến thức về y học rồi thì siêu tốt bụng nữa.
Một người xuất sắc như chị thì xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này còn em thì không.."
Ôn Thục Nhi nắm lấy tay cô ấy, dịu dàng lên tiếng: "Tiểu Thất, em không nên tự tỉ đánh giá thấp chính mình như thế.
Em là đứa cháu gái mà ông Cổ Thần thương yêu nhất là người am hiểu và thành thạo cổ thuật.
Ông chị và ông Cổ Thần đã nói sẽ truyền đạt lại cho em thì chứng tỏ em rất có thiên phú về mảng này.
Tính cách em ấm áp mà lại kiên trì, đối xử với người khác thì rất lương thiện.
Kể cả là với những người chỉ mới gặp lần đầu em cũng không ngần ngại giúp đỡ.
Đến bây giờ chị vẫn còn nhớ khi ở núi Thanh Bạch em đã giúp chị nhiều như thế nào".
Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Tiểu Thất cảm thấy thật khó hiểu: “Chị Ôn, chuyện đã qua lâu như vậy rồi mà chị vẫn còn nhớ sao?" "Đương nhiên là nhớ rồi.
Không chỉ có mỗi chị nhớ thôi đâu mà cả người khác cũng sẽ nhớ.
Những gì em từng nói, những việc em từng làm, tất cả những điều tốt đẹp mà em dành cho người khác từng chút từng chút một đều sẽ trở thành những giá trị nhận diện có một không hai của em.
Vậy nên em lương thiện tốt đẹp như thể thì cũng sẽ xứng đáng với những điều tuyệt vời nhất thôi".
Tiểu Thất ngây ngốc nhìn Ôn Thục Nhi.
Đôi mắt cô rất sáng, mỗi lời nói ra đều đem theo sức nặng khiến người khác cảm thấy tin tưởng.
Tiểu Thất thấy trong mình bừng lên một nguồn năng lượng dồi dào và cảm giác ấm áp khôn cùng.
Cô ấy mim cười, thẹn thùng nói: “Ừm, chị Ôn, chị nói đúng.
Hóa ra em lại có nhiều ưu điểm đến vậy! Nhưng mà hiện tại em vẫn muốn âm thầm thích anh ấy mà thôi.
Đợi tới khi ông khám phá hết nơi này rồi, tới khi chúng ta trở về thì biết đâu em lại có thể vào cung làm một tỳ nữ bên cạnh anh ấy.
Chi cần mỗi ngày đều có thể ở bên anh ấy, ngắm nhìn anh ấy sống một cuộc sống yên bình từ xa thì em cũng mãn nguyện rồi".
Ảnh mắt tràn đầy mong mỏi của cô ấy mang theo cả sự kiên định.
Rõ ràng là bản thân cô ấy đã sớm đưa ra quyết định của chính mình.
Thấy vậy nên Ôn Thục Nhi chỉ vỗ tay cô ấy mà không nói thêm gì nữa.
Xe ra khỏi cao tốc rồi tiến vào thành phố.
Tài xế rẽ phải theo hướng đi về phía biệt thự trên núi của nhà họ Hoắc.
Thế nhưng vừa mới rẽ thì Vân Thiên đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế ngồi hét lớn: "Dừng xe!"
Thấy thể tài xế vội vàng phanh lại rồi tấp xe vào lề đường.
Xe của Ôn Thục Nhi đi đầu đoàn nên họ mà dừng xe một cái thì tất cả những xe đăng sau đều phải dừng lại theo.
Ôn Thục Nhi nhìn Vân Thiên với vẻ khó hiểu: "Bé yêu, con sao thế?” Vân Thiên không nói gì, cậu thẳng thừng mở cửa xe, đứng dậy rồi giơ tay về phía Ôn Thục Nhi.
Ôn Thục Nhi đặt tay mình lên bàn tay mềm mại của cậu theo phản xạ tự nhiên.
Vân Thiên kéo cô xuống khỏi xe cùng mình, buồn bực nói: "Đây không phải đường về nhà chúng ta.
Mẹ con mình đi về nhà mình cơ mà".
Ön Thục Nhi vội vàng đi theo cậu xuống xe rồi nhìn lên biển chỉ đường.
Đúng như cậu nói, đây là lối đi đến nhà họ Hoắc mà, sao không phải là về nhà cô chứ?
Cô cau mày lại, đang định lên tiếng thì Hoắc Kiến Phong nhảy xuống xe theo, khẽ kéo tay cô lại..