Vân Thiên kiêu ngạo nhướng mày lên: “Nếu như mẹ cần luật sư li hôn, đồng thời sản lòng nhờ con, con sẽ không ngại mà lập tức đi xem sách tham khảo, tin rằng dựa vào chi số thông minh của con, hẳn sẽ không cần quá lâu đâu."
Tiêu Nhi đỡ trán, muốn rút lại câu nói vừa rồi.
Vân Thiên vẫn tiếp tục, ra sức khuyên cô: "Mami, cho dù giờ mẹ chỉ có sự nghiệp, không có hôn nhân, nhưng mami vẫn chăm sóc cho con rất cần thận.
Hơn nữa có cũng có thể tự chăm sóc tốt bản thân, còn có thể chăm sóc mẹ nữa.
Vậy nên, có một số việc, không cần phải làm ngay lập tức đâu.
Mẹ theo ông cụ, bà cụ nghiên cứu Đông y, rồi theo Cổ Thần tiền bối nghiên cứu cổ thuật đi, nó không thơm sao?"
Thắng nhóc này, xem ra hôm nay cậu không đạt được mục đích thì quyết không thôi đâu.
Tiêu Nhi oán thầm một câu, cuối cùng chịu thua: “Được được được, vậy chúng ta sẽ lấy ít mà tốt nhé?"
Chân mày Vân Thiên giãn ra, vui vẻ gật đầu.
Tiêu Nhi lập tức chuyến tài: "Nhưng mà, vỡ như lại gặp được một người vô cùng tốt thì sao? Vi dụ, có một ngày, con vừa ý một người đàn ông nào đó, người đó lại vượt qua được tất cả những tiêu chuẩn của con, con có muốn mẹ gả cho người đó không?"
Vân Thiên ngẩng mặt lên, nghiêm túc nhìn cô, vô cùng kiên định mà lắc đầu: "Không thể nào! Trên thế giới này, người có thể xứng với mẹ chỉ có con thôi, nhưng con lại là con trai mẹ, nên không thể cưới mẹ được."
Tiêu Nhi ngẩn ra, lại dở khóc dở cười.
Nhóc con này vừa kiêu căng vừa tự tin, rõ ràng giống y như đúc người nào đó.
Cô bất đắc dĩ, lại mỉm cười đầy cưng chiều: "Được rồi, chuyện đó để sau này hẵng nói, mẹ xuống trước đây, không quấy rầy con cố gắng nữa.
Nhưng mà con đừng học quá muộn nhé, uống sữa xong rồi ngủ sớm đi, không thì sẽ không cao được đâu." "Vàng." Văn Thiên nhếch miệng lên, ngoan ngoãn gật đầu, đưa mắt nhìn bóng dáng Tiêu Nhi biến mất phía sau cánh cửa.
Dưới lầu, phòng ăn.
Tiêu Nhi cầm cái khay đi vào, nhìn thấy mọi người bên cạnh bàn đang nhốn nháo hết cả lên.
Ngoài Triệu Thanh Xuân, Lê Việt Bách, Tiểu Nhiễm và Lộ Tây đang ở đây thì còn rất nhiều người.
Cô nhìn bọn họ, bỗng nhiên vui vẻ nói: "Anh Thiên Hao, anh Hắc Diệm, hai anh cũng tới rồi."
Mọi người đang bận bày đủ loại món ngon lên bàn, nghe tiếng cô lập tức dừng động tác trên tay, quay đầu lại nhìn cô.
Vương Thiên Hạo đấy gọng kính trên sống mũi lên, giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười dịu dàng: "Đúng vậy! Hai bọn anh không tới dự bữa tiệc tối kịp, chỉ đành tới chực bữa khuya thôi" Truyện88.
net website cập nhật truyện nhanh nhất
Hắc Diệm vân mặc âu phục sẫm màu như trước kia, đứng bên cạnh, nở nụ cười nhẹ với Tiêu Nhi.
Nhất thời trong lòng Tiêu Nhi ấm áp không nói nên lời, đôi mắt lấp lánh ánh nước: "Tốt quá! Gặp được các anh thật là tốt!
Mấy ngày nay đều phiên các anh trông nom ông bà ngoại và phòng khám bệnh!” “Con nhóc này, nếu không có thầy cô quan tâm bọn anh, làm sao bọn anh có được kĩ năng và vị trí như ngày hôm nay chứ?" Hắc Diệm cười híp mắt an ủi cô.
“Đúng vậy, đều là người một nhà, không cần phân biệt lẫn nhau đâu!" Triệu Thanh Xuân phụ hoạ, đưa tay kéo Tiêu Nhi ngồi xuống: “Bây giờ mọi người đều rảnh, chúng ta hãy chúng mừng mọi người quay về đi nào.
Nhìn thử xem, đều là những món ở nước nước Thanh Bạch cậu không được ăn, có phải cảm động lắm không?"
Các loại đồ nướng cộng thêm với các loại tôm hùm đất được chế biến theo công thức bí mật được bày đầy khắp cả bàn, tất cả đều là linh hồn của những người thích ăn khuya.
Đúng là rất lâu rồi Tiêu Nhi chưa được ăn những thứ gì, theo bản năng mà nuốt nước miếng: "Cảm động, vô cùng cảm động”
Lê Việt Bách lập tức thò đầu ra, tranh công: "Đều do tôi chọn cả đấy.
Nhìn đi, vẫn là tôi thương cậu, hiểu cậu, đúng không?" Lục Thiên Bảo bị mọi người gạt bỏ ở cuối bàn, yếu ớt giải thích: “Này này, mặc dù những món này đều do mọi người chọn, nhưng cuối cùng người trả tiền lại là tôi!"
Triệu Thanh Xuân nhướng mày lên: "Anh trả tiền thì sao chứ? Trả tiền thì hay lãm sao? Nếu không phải thấy anh tích cực muốn trả tiền như thế, lại có thái độ tốt nữa, anh cho là hôm nay anh có tư cách đứng ở đây sao?"
Nhìn thấy Triệu Thanh Xuân bảo vệ cho minh như vậy, trong lòng Lê Việt Bách vui vẻ, vội vàng nịnh nọt chạy lại gần Triệu Thanh Xuân, phụ hoạ theo: “Đúng thể.
Nếu không có tôi đưa địa chỉ cho anh, anh có thể tìm tới đây sao?" "Vâng vâng vâng, tôi sai rồi, các người đều là ông lớn, nói gì cũng đúng hết.”
Lục Thiên Bảo uất ức bĩu môi, trong lòng lại oán thầm: "Kiến Phong à Kiến Phong, vì cậu mà mình phải hy sinh tôn nghiêm, đi sâu vào lòng địch, cậu phải tiến về phía trước, mang vinh quang về cho bạn bè đẩy!" Vốn dĩ mọi người đang đùa giỡn, nhưng nhìn thấy anh ấy giả bộ đáng thương, đều không khỏi ha ha cười lớn.
Tiêu Nhi cũng cười theo mọi người, bồng nhiên cô nghĩ đen gì đó, vội vàng ra hiệu im lặng: "Chúng ta như vậy, có thể làm phiền ông ngoại và Vân Thiên nghỉ ngơi không?" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Lộ Tây lập tức giải thích: "Mẹ yên tâm đi, ông cụ và bà cụ đã tới nhà Cổ Thần tiền bối nghỉ ngơi rồi, tối nay hai người sẽ không về, chúng ta có thể ăn mừng tận tình.
Còn về anh nhỏ, mẹ càng không cần lo lắng đầu.
Lúc lắp đặt các thiết bị trong phòng, tất cả các phòng trên lầu đều dùng vật liệu cách âm thế hệ mới nhất, đảm bảo yên tĩnh, có không gian riêng tư.
Cho dù thỉnh thoảng có chút âm thanh lọt vào, nhưng con tin rằng, dựa vào sự tập chung của anh nhỏ, tuyệt đối sẽ không bị ảnh hưởng đầu.
"Chắc chan tuyệt đối, cậu cứ yên tâm đi!" Triệu Thanh Xuân nói xong, kéo tay Tiêu Nhi, trực tiếp ẩn cô xuống ghế: "Yên tâm đi, tối nay sẽ không để cậu uống nhiều đâu, lúc nào chúng mình say thì cậu đi ngủ lúc đó Tiêu Nhi cảm thấy áp lực rất lớn: “Không được không được, tôi uống cùng mọi người!"
Lê Việt Bách trung thành ủng hộ mọi quyết định của Triệu Thanh Xuân: "Tiêu Nhi, cậu yên tâm đi! Chúng tôi không muốn cậu đưa chúng tôi về nhà đầu! Biệt thự này nhiều phòng như vậy, mấy người chúng tôi, mỗi người ngủ hai phòng cũng đủ nữa là.
Tối nay say ở đâu ngủ ở đó, say rồi không về nữa."
Vẻ mặt Triệu Thanh Xuân hơi phức tạp: "Tiêu Nhi, đã bao nhiêu năm rồi chúng ta không tụ tập đông đủ, uống rượu cùng nhau rồi? Khó có được dịp mọi chuyện đều xong xuôi, cậu còn không thể mọi người uống rượu ca hát, hoàn toàn thả lỏng hay sao?"
Nghĩ tới những năm qua, mọi người đều vất vả lo lắng và chăm sóc cho mình, Tiêu Nhi nheo mắt lại, thỏa hiệp: "Được rồi, uống thì uống đi! Đã lâu như vậy, tôi cũng không có cơ chính thức cảm ơn mọi người, chọn ngày không bằng gặp ngày, chọn luôn hôm nay đi.
Nhưng mà, trước đó tôi phải cho mọi người uống thuốc, vừa bảo vệ gan vừa giải rượu, bảo vệ cơ the"
Vừa là bác sĩ vừa là bạn, cô luôn đặt sức khoẻ của mọi người lên hàng đầu, dù là ở bất kì đâu, bất kì lúc nào.
Hắc Diệm cười nói: “Đàn em à, bảo vệ gan cũng được, giải rượu cũng được.
Tối nay mọi người đều uống tới say mèm." Từ trước tới nay, Hắc Diệm luôn là người thận trọng nhất, bây giờ ngay cả anh ấy cũng đã nói như vậy, Tiêu Nhi không còn lí do để từ chối nữa.
Cô bất đắc dĩ lắc đầu: “Được được được, tối nay sẽ thỏa mãn mọi người.
Tôi đi lấy thuốc giải rượu cho mọi người." "Được nha!" Lục Thiên Bảo chờ đã lâu, nhanh chóng đặt rương rượu vang lên bàn..