Tiêu Nhi còn muốn nói cái gì đó, đối mỗi có giật giật, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời trở về: "Được, vậy anh chăm sóc bản thân cho thật tốt, em chờ tin tức của anh
Cô nên tin vào khả năng và tôn trọng quyết định của anh.
Cúp điện thoại, Hoắc Kiến Phong nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, ngẩn người một lát.
Bãi cỏ rộng lớn màu xanh lá cây, những con đường lát đá xanh, đài phun nước, hòn non bộ kết hợp giữa phong cách Việt Nam và phương Tây, cây cầu nhỏ bắc ngang con suối nhỏ, các loại hoa tươi trang trí màu tím đỏ như thể anh đang ở bên trong một công viên quốc gia.
"Đã tới thì cứ yên tâm ở lại đi.
Nếu các người nói những thứ này sau này đều là gia sản của tôi, vậy trước tiên có phải các người nên dẫn tôi đi xem không?” Anh quay đầu, nhìn Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp nhưởng mày.
Hiếm thấy anh quan tâm đến nơi này, Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp liếc nhìn nhau, đồng thanh đồng ý với anh: “Tất nhiên là không có vấn đề gì."
Hồng Nhung cười nồng nhiệt: "Nhân lúc trời còn chưa tới, bây giờ chúng ta đi ngay đi
Cô ta nói rồi quay người mở cửa đi ra ngoài.
Bạch Bách Hợp bất đắc dĩ liếc cô ta một cái, quay đầu cười khách sáo với Hoắc Kiến Phong, đưa tay nói: “Lát nữa có thể sẽ phải leo núi, anh giao điện thoại để chúng tôi giữ giúp cho
Ảnh mặt Hoắc Kiến Phong trở nên hơi tối tăm nhưng không dễ nhận ra, anh thờ ơ ném điện thoại di động cho cô ta: "Đây là điện thoại vệ tinh, điện thoại di động của tôi ở đây không bắt được tín hiệu à?"
Điện thoại di động rơi vào lòng bàn tay, Bạch Bách Hợp âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu tán thưởng: "Đúng.
Anh thật sự vô cùng thông minh, không hổ là người kế nhiệm mà bà chủ tự mình lựa chọn,
Hồng Nhung nghe vậy mới ý thức được mình lại quên mất chuyện chính, vội vàng quay lại nhận lấy điện thoại di động trong tay Bạch Bách Hợp nhét vào trong túi mình.
Vẻ mặt cô ta làm như không có việc gì xảy ra, làm một động tác mới với Hoặc Kiến Phong: "Anh Kiến Phong, có chuyện gì chúng ta trở về rồi nói sau, bây giờ chúng ta đi tham quan trước đi.
Hoàng hôn rơi xuống, phản chiếu ánh đỏ lên những tia nước đầy màu sắc của hồ bơi, đài phun nước và lâu đài cổ mang phong cách Châu Âu cao lớn tráng lệ, lâu đài cổ được bao quanh bởi những cây cổ thụ cao chót vót đến tận trời.
Gió nhẹ thổi qua, đưa đến từng đợt hương hoa thơm ngát.
Những người phụ nữ đi qua lại trong trang viên của lâu đài cổ mặc nhiều kiểu trang phục khác nhau.
Bọn họ sở hữu những màu da khác nhau, vàng trắng đen đủ cả, khi nhìn thấy Hoặc Kiến Phong, trên mặt họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng lại nhanh chóng dời tầm mắt.
Hoắc Kiến Phong theo Bạch Bách Hợp và Hồng Nhung chậm chạp đi qua con đường đá xanh, nhìn xung quanh: "Đây rốt cuộc là chỗ nào? Tại sao tôi sống ở Cẩm Thành nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe nói về nó.
Hồng Nhung cười, chớp mất: "Bởi vì nơi này căn bản không phải Cẩm Thành! Nơi này cách Cẩm Thành rất xa.” “Không thể nào!" Hoắc Kiến Phong nhìn sắc trời.
"Thời gian hôn mê của tôi không lâu, dù hai người có dùng cách nào để mang tôi đi cũng không thể đi được quá xa.
Hơn nữa khi nãy các người cũng có nhắc đến thời gian, quên rồi à?" Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Nụ cười của Hồng Nhung cứng đờ, thất vọng nói: "Quá thông minh, không thể chơi! Không thể chơi được!"
Bạch Bách Hợp bất đắc dĩ nhìn cô ta một cái, cung kinh giải thích với Hoắc Kiến Phong: "Quả thật nơi này đã rời khỏi phạm vi Cấm Thành, nhưng cũng không tính là rất xa.
Nơi này là Thục Lĩnh, ở giữa Cẩm Thành và Giang Thành.
Ở đây có những ngọn núi trải dài hàng trăm dặm, toàn bộ khu vực là kích thước của một tỉnh, có gần một ngàn đỉnh núi.
Vị trí của chúng ta bây giờ chỉ là một chỗ rất nhỏ trong số đó mà thôi.
khó trách tại sao cây cối ở đây lại cao lớn như vậy, cao hơn rất nhiều so với lâu đài cổ.
Hoắc Kiến Phong suy nghĩ một lát: "Cho nên toàn bộ Phấn Trại đời đời đều sống ở đây?”
Bạch Bách Hợp khẽ cười, lắc đầu: "Đương nhiên không phải.
Chúng tôi có mạng lưới và căn cứ tại hơn một trăm thành phố ở hơn hai mươi quốc gia trên toàn thế giới, đây chỉ là một căn cứ nhỏ của chúng tôi.
Hồng Nhung tự hào nói thêm: "Đúng vậy, từ trước đến nay chúng tôi không hề đến đây.
Năm nay hoàn toàn là bởi vì có tin tức của anh, bà cụ mới cố ý dẫn chúng tôi tới đây.
Vừa rồi hắn anh cũng thấy được, ở đây chúng ta có người của tất cả các chủng tộc
Hồng Nhung nói rồi thì không ngừng được nữa, lải nhải liên Hoắc Kiến Phong phiên não nhíu mày, nhưng cũng không tuc.
cắt ngang..