Ông cụ Tiêu Thiên Đức thấy Tiêu Nhi cầm điện thoại di động đứng yên tại chỗ, sắc mặt không tốt, lại gần nói.
"Nhi, sao vậy?" "Vân Thiên nói anh muốn cùng Lucy đi tìm anh Phong" Tiêu Nhi kể chuyện Vân Thiên rời khỏi nhà cho ông cụ nghe: "Ông ngoại, mặc dù A Phong nói hiện tại anh ấy ở nơi đó rất an toàn, nhưng cháu vẫn lo lắng.
Có người có thể thay cháu đi tìm anh ấy thì thật tốt, nhưng mà Vân Thiên là con một.
Cháu..
Ông cụ Tiêu Thiên Đức nghe được rõ ràng, vỗ bả vai để trấn an cô rồi nói: "Không sao đâu, cháu không cần phải lo lắng quá mức thế.
Mặc dù Vân Thiên vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng suy nghĩ của nó còn vượt xa hơn nhiều so với người lớn.
Hơn nữa, nó còn có kỹ năng ẩn núp cơ mà.
Vả lại, không phải còn có Lucy đi cùng cậu ấy sao? Lần trước ông đã nghe A Phong nói, lần này Lucy đã đổi toàn bộ tài liệu trong thành phố mà còn không bị công khai, tài liệu tốt nhất trên toàn thế giới, cũng không sợ cái gì cả.
Bây giờ, hai đứa chúng bắt tay với nhau thì không sao đầu.
Tiêu Nhi cau mày: "Ông ngoại, ông không lo lắng chút nào sao?"
Ông cụ Tiêu Thiên Đức cởi mở cười to: "Nói không lo lắng thì là giả.
Nhưng lo lắng có ích gì không? Cho dù cháu không muốn để thằng nhóc đó ra ngoài thì bây giờ, cháu có thể tìm nó về được không? Bây giờ, nó cùng với Lucy đã sớm chạy mất tăm tích rồi.
Cho nên là chỉ bằng cứ để nó đi.
Thằng nhóc này ấy, nó sẽ không làm những chuyện mà nó không chắc chắn đầu.
Nói không chừng nó đã sở ở cùng với A Phong mà hai người chúng ta cũng không biết gì cả.
Châu phải có lòng tin với nó chứ
Lúc ở Thanh Bạch, cậu ta tự mình trở về nhà họ Hoắc sau đó còn sắp xếp gọi điện thoại, mua nhà, chuyến phòng khám thay cho ông cụ.
Từng chút từng chút một đều là ý tưởng của cậu ta.
Tiêu Nhi suy nghĩ, nhất thời không kiềm chế được mà mỉm cười.
Người ta vẫn hay bảo, đứa trẻ lớn vẫn chẳng giúp ích được gì cho mẹ.
Đứa con trai của cô vẫn còn nhỏ mà đã không thèm để có can thiệp vào mọi chuyện nữa rồi.
Cô nặng nề thở dài: "Trước mắt xem ra, cũng chỉ có thể như vậy thôi."
Cô mở điện thoại di động ra, gửi tin nhắn thoại cho Vân Thiên: “Nhất định phải cẩn thận, lúc nào cũng phải giữ liên lạc đấy
Chẳng mấy chốc, cô đã nhận được tin nhắn trả lời của Vân Thiên: "Dài dòng.
Tiêu Nhi ngạc nhiên, ngước mắt lên nhìn ông cụ Tiêu Thiên Đức đang cười tủm tỉm đến nỗi nheo cả mắt, đành bất lực nở một nụ cười khổ “Cộc cộc cộc
Trên hành lang chợt truyền tới một tràng tiếng bước chân dồn dập, đối mặt với hai ông cháu.
Tiêu Nhi đưa mắt nhìn ra ngoài, không khỏi ngần ra.
Tổng Phi Phi đi giày cao gót, đang khóc ung trời lở đất chạy tới.
“Cô Nhi, rốt cuộc mẹ tôi sao rồi? Tại sao mọi người phải chuyển bà ấy đến khoa thần kinh?” Tổng Phi Phi vừa nhìn thấy Tiêu Nhi và ông cụ Tiêu Thiên Đức lại càng khóc to hơn.
Tôi cầu xin hai người, hãy cứu lấy mẹ nuôi của tôi được không ạ?
Tiêu Nhi biết rõ cô ta thích tỏ vẻ đáng thương, giống như là phản xạ có điều kiện, vội vàng kéo ông cụ Tiêu Thiên Đức lui về sau hai bước, lạnh lùng nói.
"Cô Phi Nhi, ở đây là bệnh viện, cô khóc lóc ầm ĩ như vậy rất ảnh hưởng đến việc chữa trị cho bệnh nhân của chúng tôi.
"Vâng, tôi xin lỗi, chẳng qua là tôi lo lắng quá." Tổng Phi Phi vội vàng thu tay về, hạ giọng rồi nức nở nói: "Cô Nhi, ông cụ Tiêu Thiên Đức, mẹ nuôi của tôi bà ấy bị trúng độc, mong hai người hãy giải độc cho bà ấy, đừng nhất bà ấy ở đây có được hay không?"
Những năm gần đây, mặc dù ông cụ Tiêu Thiên Đức vẫn mải mê nghiên cứu y học nhưng mà đối với Tổng Phi Phi, người mà năm đó đã từng phá hoại hôn nhân của Tiêu Nhi và Hoặc Kiến Phong thi ông cụ vẫn luôn có ấn tượng sâu sắc.
Ông cụ quan sát Tổng Phi Phi từ trên xuống dưới, nghiêm túc nói: “Cô Phi Nhi đúng không? Nếu như cô cho rằng mẹ cô bị trúng độc thì đừng cầu xin chúng tôi làm gì cả, trực tiếp tìm người chế thuốc giải cho mẹ cô là được.
A Phong quan tâm đến mẹ nuôi đã đi tìm rồi.
Nghe nói cô là con ruột, vậy thì càng phải đi tìm chứ nhỉ?"
Đột nhiên có suy nghĩ gì đó thoáng qua trong đầy, Tiêu Nhi lập tức nhớ tới trước đó, Tổng Phi Phi từng nói những chuyện đó ở trước cửa phòng bệnh: “Cô Phỉ Nhi, lần trước cô cũng nói với chúng tôi là mẹ cô bị người khác hạ độc.
Có phải có biết chuyện gì đúng không?"
Tổng Phi Phi ngẩn người ra, chợt hốt hoảng xua xua tay: "Không, không, tôi không biết, tôi không biết cái gì cả" "Không, nhất định là cô biết cái gì đó." Tiêu Nhi tiến lên một bước, đưa tay nắm lấy cổ tay của Tổng Phi Phi..