Tổng Ảnh Hoa đang đắm chìm trong cảm xúc của mình và không nhận thấy vẻ mặt u ám của Tiêu Nhi.
Ông cầm bình lên rót cho mình một ly rồi uống cạn chỉ trong một hớp: “Tôi biết là mình đã phạm sai lầm, tôi biết là tôi có lỗi với cô ấy.
Vì vậy, khi tôi bất tỉnh, tôi đã thầm thề trong lòng rằng tôi phải có trách nhiệm với cô ấy.
Cho dù cô ấy muốn trừng phạt tôi thế nào thì tôi cũng không hối hận.
Tuy nhiên, khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi nhận ra cô ấy đã biến mất.
Tôi đã hỏi ban tổ chức tin tức và kiểm tra hồ sơ của cô ấy, người có thẩm quyền cao nhất của ban tổ chức lại là người đàn ông mà cô ấy đã cứu.
Chắc cô ấy đã dặn dò nên tất cả mọi người đều giấu tôi tin tức của cô ấy.
Lúc đó tôi cũng không mạnh được như bây giờ, tìm kiếm mãi mà cũng không tìm được cô ấy.
Tôi tiếp tục biến mình trở nên mạnh mẽ hơn và tàn nhẫn hơn.
Tôi tiếp tục mua lại và sáp nhập các công ty dược phẩm từ khắp nơi trên thế giới.
Tôi nghĩ rằng chỉ cần tôi đứng vững, tôi nhất định sẽ tìm thấy cô ấy, và cô ấy nhất định sẽ nhìn thấy tôi."
Tổng Ảnh Hoa đặt ly rượu xuống, nhìn Tiêu Nhi trìu mến.
Trong lúc mơ màng, dáng vẻ của người phụ nữ trong kí ức trùng trùng với người trước mặt.
Ông không kìm được vươn tay ra, ôm lấy Tiêu Noãn: "Anh cuối cùng cũng tìm được em! Cuối cùng anh cũng tìm được em! Em biết không? bao nhiêu năm qua, không lúc nào là anh không đi tìm em."
Tiêu Nhi còn đang đau buồn trong nhữnh chuyện cũ của mẹ nên không tránh kịp.
Đến khi Tổng Anh Hoa ôm chặt cô, cô mới bừng tỉnh lại: "Giám đốc Hoa, ông uống say rồi, tôi không phải bà ấy, ông buông tôi ra, buông tôi ra!"
Tiêu Nhi vùng vẫy và đẩy Tống Anh Hoa ra.
Tổng Ảnh Hoa thân thể gầy yếu nhưng sức lực sau khi say rượu lại lớn đến không ngờ.
Người phục vụ sau khi dọn món lên đã đi đầu không biết, nhìn thấy Tống Anh Hoa lạo đưa tay khác lên, Tiêu Nhi phát run: "Giám đốc Hoa, nếu ông còn không buông tay, đừng trách tôi vô lễ với ông." Tổng Ảnh Hoa siết chặt vòng tay và lẩm bẩm: "Hơn 20 năm trước, anh đã từng buông tay em ra.
Nhưng lần này, cho dù thế nào anh cũng sẽ không bao giờ buông tay đâu."
Tiêu Nhi nhíu mày, trong chớp mắt, một thanh kim màu sáng bạc xuất hiện ở đầu ngón tay cô: "Là ông tự tìm đấy nhé."
Lời nói vừa dứt, cô không do dự đâm một kim vào sau đầu của Tổng Anh Hoa.
Lúc chiếc kim bạc đâm vào, thân thể Tống Anh Hoa trở nên cứng ngắc, cả người trượt xuống, hai mắt nhắm chặt, ngã quỵ trên mặt đất.
Đột nhiên, những người phục vụ, đầu bếp và vệ sĩ đã mất tích trước đó từ bóng tối lao ra như thủy triều.
"Sep!"
Một người hét lên rồi tới dìu Tống Anh Hoa, có người hét lên rồi xông lên trước để kiềm chế Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi lạnh lùng nhìn người đàn ông bất tỉnh trên mặt đất, rồi để mặc cho họ nhốt mình vào một căn phòng tối đen, giơ tay không thấy năm ngón.
Biệt thự trên đỉnh đồi, phòng ngủ chính.
Lúc Tổng Anh Hoa tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Ông khẽ nheo mắt để thích ứng với ánh sáng, trong phòng có mười mấy người đang đứng trợ lý, vệ sĩ, bác sĩ...
Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ lo lắng, vừa thấy thấy mở mắt liền vội vàng chạy tới.
“Sếp, ông không sao chứ?" Lâm Tương nói, nước mắt rơi xuống: “Xin lỗi ông, tất cả là lỗi của tôi, tôi không nên tìm cô ta về.
Quả nhiên những người tiếp xúc với Phấn Trại đều không phải là người tốt.
Ông yên tâm, cô ta làm ông bị thương tôi sẽ bắt cô ta trả lại gấp trăm lần.
Tống Anh Hoa cau mày, từ từ nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua: "Không, không liên quan tới cô ấy, là tôi không đúng!"
Ông chật vật đứng dậy, gõ vào cái đầu đau nhức của mình vì say rượu: "Cô ấy đâu? Anh đã làm gì cô ấy rồi?"
Lâm Tương sửng sốt, lẩm bẩm nói: "Được ông để ý tới là phúc của cô ta.
Làm sao có thể nói là lỗi của ông được?" "Quá đáng! Mọi người sinh ra đều bình đẳng, kể cả tôi quan tâm đến cô ấy nhưng cô ấy không muốn thì tôi cũng không thể ép buộc được." Tống Anh Hoa nhìn xung quanh rồi quát lên: "Cô ấy đang ở đâu?"
Ông gắn giọn khiến mọi người không dám bất cẩn, trở nên vô cùng cung kính.
Lâm Tương cắn môi, ngập ngừng nói: "Trong căn phòng nhỏ đen." Tổng Ảnh Hoa cầm áo khoác, không kịp chỉnh trang lại vẻ ngoài lịch lãm thường ngày của mình đã vội vàng bước ra ngoài.
Hai mươi năm trước, ông đã phạm một sai lầm như vậy.
Lần này ông không thể mắc lại sai lầm đó lần thứ hai được nữa.
Trong căn phòng nhỏ tối tăm.
Hai tay Tiêu Nhi bị trói sau lưng, hai chân bị dây thừng buộc chặt.
Cô có mình trong góc tường, lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo, những lời nói của Ôn Thanh Tuấn và Tống Anh Hoa liên tiếp hiện lên trong đầu cô và cả nước mắt tuyệt vọng của mẹ cô trong đêm đó.
"Cạch!"
Cánh cửa sắt đột nhiên bị ai đó mở ra, căn phòng trở nên sáng hơn.
Ánh sáng ùa vào bất ngờ, Tiêu Nhi vô thức nheo mắt lại, khi cô vừa thích nghi được với ánh sáng thì đã nhìn thấy khuôn mặt của Tổng Anh Hoa.
Tống Anh Hoa ngồi xổm xuống trước mặt cô, ánh mắt đầy quan tâm: "Cô Tiêu Nhi, cô không sao chứ? Xin lỗi cô, tối hôm qua tôi say quá, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô."
Tiêu Nhi nhổ nước bọt xuống đất: “Tôi không cần ông chịu trách nhiệm, ông để cho tôi đi."
Cô lạnh lùng nhìn Tiêu Anh Hoa.
Nếu ánh mắt cô có thể biến thành một lưỡi dao thì cô đã lấy ngay mạng của ông ta
Khuôn mặt Tổng Ảnh Hoa cứng lại, trong lòng ông dấy lên một cảm giác kỳ lạ khó tả.
Ngoài cửa, một giọng nói khó chịu vang lên: "Cô Tiêu Nhi, sếp của bọn tôi bao dung không so đo với cô, cô đừng không biết điều."
Tiêu Nhi nhìn Tống Anh Hoa lạnh lùng: "Ông có hai lựa chọn, một là thả tôi ra, hai là giết tôi!"
Ánh mắt lạnh lùng mang theo sự căm hận tới tận xương tủy..