Tống Anh Hoa suy nghĩ một lát rồi thử dò xét: “Thế này đi, chúng ta làm quy mô nhỏ thôi.
Người nhà con, người nhà chồng con và cả người nhà ta và những người quan trọng trong công ty.
Con yên tâm, ta sẽ làm thật sang trọng và linh đình nhưng tuyệt đối sẽ không rêu rao, có được không?"
Ông ta tha thiết nhìn cô, trong ánh mắt mang theo vẻ lấy lòng một cách thận trọng.
Khó nhận ra Tiêu Nhi khẽ cau mày, thầm thở dài trong lòng.
Cô đang định lên tiếng thì giọng nói của Kent, trợ lý của Tổng Anh Hoa phát ra từ ngoài cửa: “Ông chủ, có vài người nước Z đến cổng biệt thự trên núi, bọn họ nói muốn gặp cô chủ”
Tống Anh Hoa nhìn Tiêu Nhi đầy nghi ngờ.
Mặc dù sau khi đã xác nhận danh tính nhưng ông ta không hề khống chế hành vi của cô và cũng không trả điện thoại lại cho cô.
Còn căn phòng cô đang ở cũng không có thiết bị liên lạc có thể kết nối với thế giới bên ngoài, kể cả internet.
Tiêu Nhi nhún vai, thản nhiên nói: “Chắc là chồng và con trai tôi.
Con trai tôi có cài hệ thống định vị trong điện thoại của tôi.
Từ lúc ông mở điện thoại ra xem ảnh của mẹ tôi thì chắc họ đã phong tỏa vị trí này”
Tổng Ảnh Hoa sững sờ nhưng rồi ông ta bỗng bật cười: “Tốt, đây là chuyện tốt, đúng lúc để thể hiện sự thông minh và dũng cảm của bọn họ.
Đi, ta đi cùng con đến nghênh đón bọn họ.
Bọn họ là người nhà của con, cũng là người nhà của ta”
Tiêu Nhi hơi chần chừ rồi khóe miệng mới chậm rãi cong lên: “Được, đi cùng nhau.”
Cổng của biệt thự trên núi.
Trước khi xe tham quan đến, Tổng Anh Hoa nhìn thấy một nhóm người đứng ở bên ngoài.
Ông ta lập tức quay lại dặn dò Kent: “Đếm số người rồi sắp xếp chỗ ở, bảo đảm tất cả các bị khách quý đều cảm thấy như ở nhà”
Ông ta dừng lại một lúc rồi nghĩ đến điều gì đó, tiến đến nói nhỏ vào tai của Kent: “Tiện thể chuyển đồ của cô chủ đến tòa nhà chính.
Sau khi xác nhận danh tính, thái độ của Tiêu Nhi đối với ông ta vẫn lạnh lùng hời hợt như cũ, không đồng ý với đề nghị đổi phòng.
Kent mỉm cười hiểu ý: “Ông chủ yên tâm!”
Trong khi đang nói chuyện thì xe đã dừng ở bên trong cổng, Tiêu Nhi nhảy thẳng xuống xe.
Cánh cửa sắt màu đen bị cây quấn lấy được mở ra, cô lập tức chạy như bay về phía Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên: “Con trai!”
Vân Thiên mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ lá sen và quần yếm màu đen làm nổi bật lên dáng người cao ráo đẹp trai.
Đôi mắt thâm thúy của cậu bé lập tức sáng lên khi nhìn thấy Tiêu Nhi và xông lên trước như một viên đạn: “Mami!”
Bọn họ gặp nhau ở điểm giữa, Tiêu Nhi cúi người xuống bế Vân Thiên lên và ôm chặt cậu bé vào lòng.
Vân Thiên quấn chặt lấy cổ Tiêu Nhi, vùi đầu vào ngực cô, buồn bã nói: “Mami, con nhớ mami lắm!” “Mami cũng nhớ con!” Tiêu Nhi khẽ vuốt mái tóc mềm mại, gương mặt phúng phính khiến trái tim cô tan chảy: “Đi đường đến đây, vất vả rồi.”
Vân Thiên mím môi, lắc đầu: “Vân Thiên không vất vả, mami xả thân vì người khác mới vất vá."
Hoắc Kiến Phong chậm rãi bước đến, ôm Vân Thiên từ trong lòng Tiêu Nhi xuống: “Biết mami vất vả mà còn không mau xuống?”
Anh nhìn Tiêu Nhi, hốc mắt phủ đầy tia máu do nhiều đêm mất ngủ vì lo lắng và niềm vui được đoàn tụ: “Xin lỗi, anh đã đến muộn.
Tiêu Nhi khẽ lắc đầu, tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của anh: "Không muộn, hai người đến vừa đúng lúc.” “Ở đây nắng gắt, mọi người lên xe trước rồi chúng ta vào trong nói chuyện!”
Tống Anh Hoa cười híp mắt nói, ông ta nhìn ba người nhà Tiêu Nhi đang dựa sát vào nhau, nhất là gương mặt của nhóc bánh bao trắng trẻo mềm mại kia lộ vẻ yếu ớt khi chưa từng ra ngoài nắng.
“Đúng vậy, vào nhà rồi nói tiếp.
Tiêu Nhi đứng dậy và gọi mọi người.
Lục Thiên Bảo, Hồng Nhung và những người khác thấy Tiêu Nhi lành lặn khỏe mạnh, người ở đây cũng cực kỳ lịch sự nên cũng yên tâm, đi lên xe tham quan.
Trên đường mọi người tán gẫu về phong cảnh nơi đây và nhanh chóng đến tòa nhà chính của biệt thự trên núi.
Xe dừng hẳn, Tổng Anh Hoa xuống xe trước và chủ động đưa tay về phía Vân Thiên: “Nào, để ông bế cháu.
Dường như theo bản năng, Hoắc Kiến Phong kéo Vân Thiên lại gần bên anh, hờ hững nói: “Không cần, chúng tôi tự đi được.
Nụ cười của Tống Anh Hoa cứng đờ nhưng chỉ là trong nháy mắt, ông ta nghe lời lui sang một bên: “Được, đi từ từ thôi!”
Ông ta nhìn Vân Thiên và mỉm cười, trong giọng nói tràn đầy sự yêu thương.
Khó nhận thấy Hoắc Kiến Phong khẽ cau mày lại.
Cả nhóm đi theo Tổng Anh Hoa và Ken vào cửa và lên lầu.
Kent chỉ vào một dãy phòng rồi kính cẩn giới thiệu: “Cô chủ, đây là phòng của cô và người nhà.
Mấy phòng bên này lần lượt là phòng của những vị khách.
Còn cụ thể ở như thế nào thì mọi người có thể tự bàn bạc và sắp xếp.
Trước khi Tiêu Nhi ngạc nhiên hỏi thì Tổng Anh Hoa đã cười híp mắt giải thích: “Tiêu Nhi, ta đã nói bọn họ chuyển đồ ở phòng trọ của con sang đây rồi.
Phòng ở bên đó quá nhỏ, lại là nhà trọ nữ.
Chồng và con trai con ở đó không được tiện”
Hoắc Kiến Phong nhíu chặt mày lại khi nghe thấy cách gọi thân mật và giọng điệu lấy lòng của ông ta: “Còn chưa hỏi ông là ai?”
HỒ, ha ha!” Tống Anh Hoa cười thoải mái, lưng thẳng đứng: “Xin chào, tôi là ông chủ của tập đoàn STAR, cũng là bố ruột của Tiêu Nhi: Tổng Anh Hoa.
“Tống Anh Hoa? Ông ấy chính là Tống Anh Hoa?” “Bố ruột là sao? Lẽ nào bố ruột của cô Tiêu Nhi không phải là họ Tiêu sao?”
Chuyện này là sao vậy?”
Mọi người ngạc nhiên trổ mắt nhìn nhau, nhất là đám người Dương Liễu và Hồng Những Hoắc Kiến Phong hơi giật mình, vô thức nhìn Tiêu Nhi..