Buổi tối, Hoắc Kiến Phong từ phòng sách xuống lầu.
Vừa ra khỏi thang máy, đã ngửi thấy mùi thuốc bắc đắng ngắt.
.
Ánh mắt nghiêm nghị của anh liếc nhìn, trong nháy mắt liền nhìn thấy Ôn Thục Nhi đang nghịch thuốc bắc trước bàn trà.
.
Ngồi khoanh chân trên thảm, cô khui đống thuốc bắc trên bàn, cầm lấy gói thuốc bên trong xem xét.
.
Biểu cảm của cô ấy tập trung và đôi mắt sáng ngời.
.
Sau khi xác nhận, cô lại nhắm mắt và dùng mũi để ngửi từng thứ thuốc bắc, như một con sóc chuột đang đánh hơi tìm thức an.
.
Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong trong vô thức dịu đi.
.
Anh di chuyển xe lăn tới, nhẹ giọng nói: “Cô làm gì vậy?”
Ôn Thục Nhi mở mắt ra, nhìn thấy Hoắc Kiến Phong, khóe miệng nhếch lên, hai mắt lập tức uốn cong thành hai vầng trăng khuyết: ‘Đều là thuốc mà dì Mẫn mang qua, nói không chừng hôm nay gặp được thần y, nên mấy loại thuốc này có thể chữa khỏi chân cho anh đấy.
”
Hoäc Kiến Phong không nói nên lời, trong mắt hiện lên một vẻ dịu dàng: ‘Ý tôi là, cô đang làm gì vậy?”
“Ồ!”
Ôn Thục Nhi đột nhiên nhận ra, anh cười: “Tôi đang xem đơn thuốc và giúp anh kiểm tra những loại thuốc này! Nhân tiện, tôi muốn học lén tài nghệ của thần y đó.
”
Cô khéo léo chớp chớp đôi mắt, thâm nghĩ nói: “Vị thần y kia rất lợi hại.
Nếu anh có thể gặp được ông ấy và được ông ấy chữa trị, thân thể của anh nhất định sẽ hồi phục.
”
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn khích của cô hơi đỏ lên, đôi mắt lấp lánh.
.
Hoắc Kiến Phong khóe miệng gợi lên một vẻ hứng thú, giễu cợt nhìn cô: “Còn lợi hại hơn cô sao?”
“Đó là điều đương nhiên.
”
Ôn Thục Nhi không cần nghĩ ngợi mà nghiêm túc nói: “Mặc dù tôi là một tiểu thần y của thôn nhỏ, nhưng cũng chỉ ở thôn chúng tôi.
Còn ông thần y này thì khác, ông ấy là thần y của mọi người.
Ông ấy không thích bệnh nhân đi tuyên truyền về mình, ông ấy chỉ thích chữa bệnh cho những người có duyên phận và mắc những căn bệnh khó chữa.
Vì vậy ở bên ngoài, người ta biết rất ít về ông ấy, nhưng trong giới Đông Y của chúng tôi, đó là một huyền thoại.
Chỉ cần ông ấy ra tay, không có bệnh gì là không chữa được.
”
Tâm niệm của Hoắc Kiến Phong khẽ lay động, nhưng chỉ chốc lát lại trâm xuống: “Bất kể lợi hại đến thế nào, tôi cũng sẽ không uống.
”
“Tại sao?”
Ôn Thục Nhi khó hiểu, nhìn trân trân vào mắt anh, “Tôi đã kiểm tra cả đơn thuốc và thuốc rồi.
Tất cả đều rất tốt.
Tất cả đều nhằm vào những nhược điểm cơ thể anh mà kê đúng loại.
”
Hoắc Kiến Phong không nói gì, đẩy xe lăn đi.
.
Quả nhiên, cô biết ngay rằng, anh sẽ không ngoan ngoãn nghe lời! Ôn Thục Nhi rũ mắt xuống, một ý tưởng nhanh chóng lóe lên.
.
Cô nhanh chóng bò qua thảm, ôm lấy chân Hoäc Kiến Phong, giở trò ăn vạ: “Không được, không được, cho dù anh không tin tưởng thần y thì cũng phải tin tưởng tôi.
Tôi đã kiểm tra tất cả các loại thuốc này, đều dùng để điều hòa tỳ vị, làm dịu gan, điều hòa phổi, tốt cho cả cơ thể, hoàn toàn không có tác dụng phụ.
.
Hai chân Hoắc Kiến Phong không có cảm giác, hoàn toàn không thể vùng vẫy được ra, chỉ cúi đầu lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Buông tay ra!”
“Không buông!”
Ôn Thục Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con lên đối mặt với anh, hai má phồng lên: “Đây là phương thuốc tốt mà tôi có nghĩ tới hói đầu cũng không nghĩ ra.
Anh còn không trân trọng.
Anh làm như vậy có xứng với công lao của bà nội và xứng đáng với…….
việc tôi giúp anh kiểm tra thuốc sao? Nếu hôm nay anh không đồng ý uống thuốc, anh sẽ không thể rời đi.
”
Thân hình Hoắc Kiến Phong cứng đờ, ánh mắt lạnh lùng: “Gô uy hiếp tôi?”
Ôn Thục Nhi rùng mình một cái, vội vàng buông ra: “Không phải, không phải.
”
Cô đỏ mắt, cắn môi, đáng thương nhìn anh: “Anh đối xử với tôi tốt như vậy, tôi cũng muốn đối tốt với anh.
Vị thần y này thật sự rất lợi hại, tôi chỉ là muốn anh thử xem.
Xin lỗi, là tôi đã quá lo lắng rồi… ”
Ôn Thục Nhi càng nói giọng càng thấp, cúi đầu như hoa hướng dương không có ánh nắng, héo rũ đầu.
.
Trái tim của Hoắc Kiến Phong đột nhiên trở nên mềm mỏng.
.
Cô chỉ là một đứa trẻ, anh không nên hung dữ như vậy! Hoắc Kiến Phong thở ra một hơi, vỗ vỗ đầu cô: “Anh hứa với em, là sẽ cân nhắc.
”
“Thật sao?”
Ôn Thục Nhi lập tức ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sáng ngời.
.
Hoắc Kiến Phong bất lực gật đầu.
.
“Tuyệt! Kiến Phong muôn năm!”
Ôn Thục Nhi cười vui vẻ.
.
Cô bật dậy khỏi mặt đất và quay lại bàn trà, nhanh chóng gói lại tất cả số thuốc.
.
Ngô Đức Cường cách đó bởi phòng ăn, nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
.
Quả nhiên bà cụ và dì Mẫn là người thấu tình đạt lý, chỉ có cô ba mới có thể đảm đương nhiệm vụ giám sát cậu ba uống thuốc.
.
Ôn Thục Nhi gói ghém thuốc, ôm hết vào lòng.
.
Ngô Đức Cường tưởng cô đang tìm chỗ để cất, vì vậy anh ta vội vàng chạy tới nhận lấy: “Cô ba, đưa cho tôi, tôi sẽ câm rồi để trong bếp.
”
Ôn Thục Nhi cầm chặt thuốc, xoay người tránh ra khỏi tay anh ta: “Bảo bối quan trọng như vậy sao có thể đặt ở phòng bếp?”
Ngô Đức Cường khó hiểu: “Vậy đặt ở đâu?”
Ôn Thục Nhi đảo mắt một vòng, hạ giọng nói: “Đương nhiên phải cho vào trong két sắt.
Ả Tỷ lệ của những loại thuốc này rất chính xác.
.
Dư hay thiếu một chút đều không được.
Chỉ có cho vào két sắt là thích hợp nhất.
”
Khóe miệng Ngô Đức Cường khẽ giật.
.
Cô ba, cô lo lắng cho cậu ba là một điều tốt Nhưng điều này có phải là lo lắng quá mức rồi không? Nhưng Ngô Đức Cường không dám nói lời này, chỉ có thể nhìn Hoắc Kiến Phong bằng vẻ cầu cứu.
.