Đôi mắt mông lung vì men say, bước chân thất thểu trở về nhà, Đình Phong từ chối sự giúp đỡ của chị Hồng khi chị muốn dìu anh lên phòng ngủ.
“Cậu chủ, đây là canh giải rượu, cậu uống luôn cho nóng” Chị Hồng bưng lên một bát canh còn bốc khói nghi ngút.
Ngày xưa, ba chị từng là một tay bợm nhậu nên ngay từ nhỏ chị đã học mẹ nấu canh giải rượu cho ba uống.
Bởi vậy, khi thấy Đình Phong say xỉn, chị lập tức bắt tay làm món canh này để giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn.
“Chị để trên bàn đi, lát tôi uống.” Đình Phong ngồi chống tay lên giường, vẫy tay tỏ ý muốn chị giúp việc của nhà mình ra ngoài.
Sau khi cánh cửa khép lại, anh mới nằm vật ra giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu xuất hiện cuộc gặp gỡ sáng nay với Quốc Bảo.
Kể từ bốn năm trước, khi bắt Quốc Bảo tới nhà đối chất với mẹ anh, Đình Phong đã không còn liên hệ gì với hắn nữa.
Chẳng ngờ, bốn năm sau, khi anh tới nhà gặp hẳn để xác minh thân phận của Khả Hân thì căn nhà đã đổi chủ từ bao giờ.
*Chào cậu, cậu gọi cửa có chuyện gì không?”
Đình Phong thấy một người phụ nữ xa lạ ra mở cửa.
Có lẽ đây là người giúp việc hay người thân của hắn ta không biết chừng.
Bởi vậy, Đình Phong thu lại vẻ mặt nghỉ hoặc, lịch sự lên tiếng: “Chào chị, tôi muốn gặp Quốc Bảo, anh ta có nhà không?” Người phụ nữ cau mày, lắc đầu nói: “Ở dây không có ai là Quốc Bảo cả.” Đình Phong tỏ ra hết sức ngạc nhiên, còn tưởng mình đếm nhầm địa chỉ.
Nhưng sau khi nhìn lại cảnh vật xung quanh và số nhà thì anh có thể hoàn toàn chắc chắn đây là nhà của Quốc Bảo.
“Xin lỗi, nhưng chị là ai, chủ nhân của căn nhà này đâu rồi?” Đến lúc này, người phụ nữ mới chợt vỗ trán, nhanh nhầu nói: à, tôi biết rồi, ý cậu hỏi người chủ trước đây phải Không? Anh ta bán căn nhà này từ hai năm trước rồi, hình như là do vỡ nợ.
Hiện tại, tôi là người giúp việc ở đây.“
‘Vỡ nợ? Bán nhà? Đình Phong sửng sốt khi nghe thông tin từ người phụ nữ đó.
Anh lập tức dò hỏi: “Vậy chị có biết gia đình anh ta chuyển đến nơi nào không?” Đáng tiếc người này lắc đầu tỏ ra không biết gì, còn khuyên anh thử hỏi mấy nhà hàng xóm bên cạnh xem sao.
“Cám ơn chị.” Đình Phong gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc bước sang nhà bên cạnh.
Ngay khi anh định bấm chuông để hỏi thì một người đàn ông lớn tuổi từ vườn rau bên cạnh đi tới và nói: “Tìm thằng Bảo hả? Nếu đòi nợ thì khuyên anh từ bỏ di, thằng đó vỡ nợ rồi, giờ một xu cũng chẳng có đâu.
Tôi ở đây lâu rồi nên biết mà.
Đợt trước chủ nợ đứng đầy ở đây mà có ai đòi nổi đâu”
“Cháu không đến để đòi nợ, muốn tìm anh ta hỏi ít thông tin thôi.
Chú có biết chỗ ở bây giờ của gia đình anh ta không?” Đình Phong lễ phép hỏi ông ta, hi vọng được báo cho biết nơi Quốc Bảo đang ở.
Thật may, người đàn ông này biết chút ít nên đồng ý chỉ cho anh vào địa chỉ cụ thể, không quên nhắc nhở: “Ngày trước nó nhờ tôi kiếm giúp mấy chỗ trọ rẻ tiền, nhưng cũng khá lâu rồi nên không biết nó còn ở đó không, anh cứ thử tìm địa chỉ này xem sao.“ Đình Phong ghi nhớ mấy nơi mà ông ta bảo, nói lời cảm ơn sau đó đi nhanh ra xe và bắt đầu tới địa điểm đầu tiên.
Khi tới đó không thấy tung tích của Quốc Bảo, Đình Phong tiếp tục đi tới những nơi tiếp theo.
May mắn, khi đến địa chỉ thứ ba và cũng là nơi cuối cùng thì Đình Phong cũng tìm thấy Quốc Bảo.
Đây là dãy trọ cấp bổn tồi tàn dành cho sinh viên nghèo hoặc người có thu nhập thấp nên vừa bước vào bên trong, rác thải và mùi ẩm mốc đã bốc lên khiến Đình Phong nhăn mặt.
Anh tìm đến căn phòng cuối của dãy nhà, nơi có cánh cửa gỗ màu xanh cũ kỹ, rêu mọc hàng tảng ở trên và bị mối mọt đục khoét lỗ chỗ.
“Cốc, cốc, cốc.” Sau khi quan sát cẩn thận và tìm được phần sạch sẽ nhất của cảnh cửa đó, Đình Phong vươn tay gõ ba tiếng.
Đợi một lát không thấy có ai ra mở cửa, anh lại kiên nhẫn gõ thêm vài lần.
Lúc này, bên trong vang lên tiếng lè nhè cáu kỉnh của một người đàn ông.
“Con mẹ nó, tao đã bảo tháng này khất tiền trọ mà, tháng sau tao sẽ trả đủ, biến đi.“ Khóe môi Đình Phong khẽ cong lên, cuối cùng anh cũng tìm được Quốc Bảo.
Tuy bốn năm không gặp, nhưng trí nhớ của anh cực tốt nên chỉ cần nghe qua là biết giọng của ai liền.
Đình Phong thử đẩy cánh cửa, không ngờ nó mở ra thật nên anh tự nhiên bước vào.
Căn phòng này tối tăm và bẩn thỉu còn hơn bãi rác phía ngoài dãy trọ.
Diện tích rất nhỏ, chỉ tầm hai mươi mét vuông.
Bốn bức tường tróc vôi nham nhờ.
Căn phòng vốn không có cửa sổ, lại vướng gác xép bên trên, khiến không gian u ám ngột ngạt.
Cách đó một khoảng là bếp gas đơn, thứ cổ lỗ sĩ dùng bình gas nhỏ như chai nước khoáng.
Cáu bẩn tích tụ do nấu ăn bám đầy xung quanh khiến sàn nhà và tường đen kịt từng mảng.
Sát mép tường là một tấm giát giường, bên trên trài chiếu nan đã xổ đứt dây.
Nhiều sợi nan gãy nham nhở tạo thành hai lỗ rách to bằng bàn tay người lớn.
Ngồi trên đó là một người đàn ông đang cầm chai rượu trắng tu ừng ực, phía dưới là đống đồ ăn thừa rơi vương vãi ra ngoài Nghe thấy tiếng bước chân vào phòng, hẳn ta buông chai rượu xuống, dùng tay áo quệt miệng, lè nhè quát lên: “Tao đã nói chưa có tiền…mày….” Bỗng nhiên, hắn đột ngột ngừng lại.
Nhờ thứ ánh sảng mù mờ tỏa ra từ chiếc đèn treo lủng lằng trên trần nhà, gương mặt Đình Phong dần hiện ra trước mắt Quốc Bảo: “Chào anh Bảo, đã lâu không gặp.” Đình Phong chậm rãi tiến lại gần chỗ Quốc Bảo ngồi, đứng từ trên nhìn xuống hắn và bắt đầu đánh giá.
Thân hình vốn béo tốt trước kia bây giờ gầy trơ cả xương.
Làn da đen sạm, cáu bẩn và nhớp nháp.
Tóc tai hẳn bết lại như lâu lắm rồi không gội, râu mọc lởm chởm nhìn cực kỳ gớm ghiếc.
Nhất là trên người hắn tỏa ra một thứ mùi chua lòm và tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.
Nếu không phải nhờ nghe được giọng nói quen thuộc, đánh chết Đình Phong cũng không thể tin nổi đây là Quốc Bảo.
Rốt cuộc, trong bốn năm qua hắn đã xảy ra Chuyện gì mà hiện tại thành ra nông nối này? “Sao mày tìm được tao?” Quốc Bảo không thèm nhìn Đình Phong nữa mà cầm chai rượu lên nốc tiếp.
Thái độ kỳ lạ của hắn khiến anh có chút sửng sốt Trước kia, mỗi lần gặp anh là Quốc Bảo luôn xun xoe nịnh nọt, bộ dạng hắn như này làm anh nhất thời không quen.
“Mấy năm nay anh sống thế nào?” Đình Phong hơi tò mò về chuyện xảy ra với Quốc Bảo nên chưa vội vào chủ để chính mà hỏi han hẳn.
“Nhờ ơn của mày, tao chưa chết: Quốc Bảo đáp gọn lỏn mấy chữ.
“Vợ con anh đâu?” Đình Phong không bỏ cuộc, tiếp tục dò hỏi.
Tuy nhiên, Quốc Bảo dường như chẳng còn kiên nhẫn nên vươn tay chỉ thẳng vào mặt anh mà nói: “tao không có nghĩa vụ phải báo cáo chuyện của tao cho mày nghe.
Mày đến đây làm gì? Nếu để cười nhạo tao thì xin lỗi khiến mày thất vọng rồi.
Cuộc đời tao thành ra nông nỗi này cũng chả sợ thằng nào chê cười hết”
Biết không nên cố gắng khai thác thông tin cá nhân của gia đình hẳn nữa, Đình Phong lập tức quay về với mục đích anh tới đây hôm nay: “Anh Bảo, nói cho tôi biết, Khả Hân có phải là em gái ruột của anh hay không?” Nghe thấy hai chữ “Khả Hân”, thân hình còm nhom của Quốc Bảo run lên.
Trong một tích tắc ánh mắt hắn lóe lên một tia thống khổ và cả sợ hãi nhưng rất tiếc là Đình Phong không thể thấy được.
“Mày hỏi điều vô nghĩa này làm gì? Nó chết rồi, chết từ bốn năm trước rồi.” Quốc Bảo gào lên, rồi lại tu ừng ực chai rượu.
Hai bàn tay Đình Phong siết chặt lại, kiên nhẫn nói: “không phải, cô ấy chưa chết.
Tôi nghi ngờ Khả Hân đã trở lại nhưng với một thân phận mới, chỉ cẩn anh thành thật nói cho tôi biết chuyện của Khả Hân, tôi có thể giúp anh thoát khỏi tình cảnh này.
Lời để nghị của Đình Phong rất hấp dẫn, khiến Quốc Bảo ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm ‘vào anh.
Ngay khi Đình Phong đoán Quốc Bảo sẽ không ngần ngại gật đầu thì hắn lại phản ứng trái ngược với suy nghĩ của anh.
“Loảng xoảng.” Chai rượu rỗng bị ném mạnh vào bức tường đằng sau Đình Phong, gây ra một tiếng động mạnh và sau đó vỡ tan tành.
“Tao không cần mày bố thí.
Nói cho mày biết, con Hân đúng là em ruột tao.
Ngày mẹ tao sinh ra nó, tao là người trông thấy nó đầu tiên.
Câu trả lời này đã làm mày vừa lòng chưa, nếu rồi thì cút đi và để cho tao yên.” Thái độ tức giận và lời khẳng định của Quốc Bảo lầm Đình Phong ngây người mất vài giây Đột nhiên, anh xông lại chỗ Quốc Bảo, túm lấy cổ áo hẳn xách lên: “Anh nói dối đúng không? Khả Hân không phải là em gái ruột của anh.
Nói cho tôi, có phải anh đang che dấu sự thật không?” “Mày bị điếc à? Tao đã nói rõ ràng, con Hân là em tao.
Còn nếu mày thích tao phủ nhận điều đó thì được thôi, tao chiều ý mày, nó không phải em tao, được chưa?” Dứt lời, Quốc Bảo phá lên cười như điền dại.
Tiếng cười ẩn chứa sự chế nhạo cũng như nỗi đau khổ chỉ riêng mình hắn biết.
Bàn tay Đình Phong chợt buông ra, khiển thân hình gầy guộc của Quốc Bảo rơi xuống chiếc phản.
Anh quay lưng bỏ đi, không thèm nhìn Quốc Bảo đang phát điên đằng sau.
Thực ra, nếu Đình Phong có thể quay đầu lại, anh sẽ trông thấy những giọt nước mắt lăn dài từ đôi mắt đục ngầu của người đàn ông đó.
- -----oOo------.