Tối hôm sau, như đã hứa, Đình Phong mang bé Bin qua nhà bà nội.
Hiện tại, ông Nam đã hoàn toàn chuyển đến sống cùng bà Thanh Mai nên căn nhà này chỉ còn duy nhất bà Kim Nhã ở lại.
Tuy nhiên, bà cũng không tỏ ra quá để ý đến chuyện này, hoặc cố tình tỏ ra bình thản để che dấu cảm giác thực sự trong lòng.
Vừa nhìn thấy cháu nội yêu quý, bà Kim Nhã đã hớn hở vẫy tay gọi cậu đến gần, ôm cậu vào lòng thủ thỉ mấy lời yêu thương nhung nhớ.
Bé Bin nở nụ cười tươi rồi, nói giọng ngọt Cậu còn nhỏ, không biết những chuyện bà nội từng làm với mẹ mình, Đình Phong cũng không có ý định nói với cậu, vì thế bé Bin hoàn toàn yêu quý bà nội vô cùng.
“Chỉ được cái khéo nịnh là giỏi.” Bà Kim Nhã giả bộ trách móc nhưng thực ra là cưng chiểu bé Bin khiến cậu càng được đà sà vào lòng bà nũng nịu như hồi nhỏ.
Đình Phong yên lặng nhìn hai bà cháu tình cảm với nhau.
Có thể nói, bà Kim Nhã đối xử khắc nghiệt với Khả Hân bao nhiêu thì lại yêu thương bé Bin bấy nhiêu.
Giá ngày trước bà chịu san sẻ một phần tình thương này cho cô thì chắc bây giờ họ đã trở thành một gia đình êm ấm, hạnh phúc.
Đến bàn ăn, bà Kim Nhã chuẩn bị rất nhiều những món ăn ngon mà cả Đình Phong và bé Bin đều thích.
Nhờ có bé Bin biết pha trò lém lỉnh nên không khí giữa ba người tương đối hòa thuận, vui vẻ.
“Bin, ở trường có chuyện gì vui không? Kể cho bà nghe xem nào.” Bà Kim Nhã gắp cho cháu nội một miếng thịt bò sốt vang, âu yếm hỏi chuyện cậu.
Đôi đũa trên tay Đình Phong chợt cứng đờ.
Anh quên mất không nhắc nhở bé Bin đừng nói về chuyện trông thấy một người phụ nữ giống Khả Hân.
Đáng tiếc, ngay khi anh định mở miệng nói thì bẻ Bin đã reo lên khoe: “Bà ơi, mẹ xinh đẹp sắp trở về với Bin rồi.” Không khí trên bàn ăn đột nhiên thay đổi.
Nụ cười trên môi bà Kim Nhã vụt tắt, vẻ mặt sững sờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vui sướng của bé Bin.
Ngày Khả Hân mới gặp nạn, bé Bin cũng thường xuyên hỏi bà về mẹ mình.
Lúc ấy, bà chỉ có thể trả lời qua loa bởi vì Đình Phong đã yêu cầu che dấu chuyện này với cậu.
Bẵng đi một thời gian, bé Bin lớn dần, hiểu chuyện hơn, ít hỏi về Khả Hân nữa nên bà những tưởng cậu đã dần quên mất người phụ nữ đó.
Không ngờ hôm nay bà lại nghe thấy ba chữ này từ miệng cậu.
“Tại sao tự nhiên con lại nhắc đến…ừm…mẹ xinh đẹp của con vậy?” “Mẹ, cơm canh nguội rồi, mẹ ăn đi cho nóng, Bin, con kể cho bà nghe chuyện con được giải nhất cuộc thi vẽ ở trường tuần trước di.“ Đình Phong vội vàng chuyển hướng câu chuyện.
Tạm thời anh không muốn lộ ra chuyện của Julia Trương.
Nhưng có vẻ như hai người, một lớn, một nhỏ trên bàn ăn quyết tâm đề cập đến chuyện này, nên không thèm để ý đến lời anh nói “Hôm trước, mẹ xinh đẹp đã đến trường của BlN đấy.
Mặc dù mẹ không chịu dừng lại nói Chuyển với con nhưng con biết đó là mẹ xinh đẹp.
À, tóc mẹ đổi sang màu xanh lam đẹp lắm.“ Nói xong, bé Bin còn không quên quay sang phía Đình Phong, ánh mắt lấp lánh hi vọng nhìn anh.
“Ba Phong cũng bảo mẹ đã về đúng không?”Nghe thấy thế, bà Kim Nhã cũng nheo mắt nhìn Đình Phong, vẻ mặt nghi hoặc khiến anh thở dài, quyết định nói với mẹ mình: “Mẹ, chuyện này khá phức tạp, ăn xong con sẽ nói cho mẹ nghe toàn bộ.”
Vì vậy, thời gian tiếp theo trong buổi tối, Đình Phong và bà Kim Nhã dành để nói chuyện riêng với nhau, còn bé Bin ở phòng của cậu để chơi game dưới sự giám sát của mấy người giúp việc.
“Cô Julia Trương đó thực sự giống Khả Hân Sao?” Bà Kim Nhã nghe Đình Phong mô tả về việc gắp,gỡ Julia Trương trong bữa tiệc ngày đó nên hay hỏi lại “Vâng, ngoại hình hai người giống hệt nhau như hai giọt nước.
Chỉ có một điểm khác duy nhất chính là Julia Trương có thêm một nốt ruồi nơi khóe mắt.” Đình Phong cũng từng băn khoăn về đặc điểm này, nhưng sau đó anh lại phát hiện, việc tạo ra một nốt ruồi trên mặt hay xóa bớt trên cơ thể là điều khá dễ dàng với lĩnh vực thẩm mỹ hiện nay.
Do vậy, những điểm khác biệt này quá nhỏ, không cần quan tâm.
“Và con nghĩ rằng Julia Trương chính là Khả Hân?” Im lặng một lát, Đình Phong nhẹ nhàng gật đầu.
“Vớ vẩn”’ Bà Kim Nhã lập tức bác bỏ suy nghĩ này của anh.
Vẻ mặt bà lạnh lẽo, nhìn anh như thể kẻ mất trí, “Khả Hân chết rồi, đến bây giờ con vẫn ôm hỉ vọng về chuyện nó còn sống sao?” “Đình Phong, tỉnh táo lại đi con.
Trên đời này người giống người nhiều vô số kể.
Con đâu thể vì người đó giống với Khả Hân mà nghĩ rằng đó chính là nó.
Việc bà Kim Nhã không kiêng nể nhắc nhở điều này làm khuôn mặt Đình Phong tái đi.
Hai bàn tay anh siết chặt lại, trong lòng lại dâng nên nỗi đau đớn quen thuộc.
Mỗi lần có ai đó nhắc tới chuyện Khả Hân đã chết, cảm giác này đều xuất hiện, gặm nhấm từng tế bào trên cơ thể anh, khiến anh khổ sở vô cùng.
Bà Kim Nhã nhìn bộ dạng của Đình Phong, vừa tức vừa thương.
Tại sao bốn năm rồi mà con trai bà vẫn không thể quên nổi đứa con gái đó chứ? Thật sự là đồ sao chổi, đến chết rồi mà còn quấn lấy người sống khiến người ta không yên.
Bà Kim Nhã hẳn học nghĩ thẩm, nhưng không dám nói ra điểu này trước mặt Đình Phong.
Bà biết anh vẫn hiểu lắm bà là người đứng sau vụ việc hãm hại Khả Hân ngày đó.
Dù bà đã lên tiếng thanh minh nhiều lần nhưng có vẻ như Đình Phong vẫn không chịu tin tưởng.
Bà cũng từng tìm gặp Quốc Bảo để dối chất.
Đáng tiếc, hắn trốn bà như trốn tà, nhất quyết không chịu mở miệng nói ra sự thật.
‘Vì vậy, bà đành cắn răng hứng chịu xô nước bẩn này, tự động viên bản thân, dù sao Khả Hân cũng đã chết rồi, truy cứu trách nhiệm có tác dụng gì nữa đâu.
“Mẹ, đừng để cập đến chuyện này nữa” Đình Phong mệt mỏi nói với bà Kim Nhã.
Mối quan hệ giữa họ khó khăn lắm mới hàn gắn lại được.
Anh không muốn lại trở thành một người con bất hiếu, lúc nào cũng oán hận mẹ mình.
Bà Kim Nhã nuốt lại lời định nói, gật đầu.
Chắc có lẽ bà sẽ phải tìm gặp người con gái tên Julia Trương kia để xem thử cô ta giống với Khả Hân đến mức nào mà khiến cho Đình Phong mất hồn mất vía như vậy.
Nếu Julia Trương có ý định tiếp cận con trai bà,chắc chắn bà sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Một Khả Hân đã đủ làm cho cuộc đời bà gặp không ít trắc trở rồi, thêm một cô gái có khuôn mặt giống cô ta nữa thì chắc bà khỏi cần sống luôn.
Nghĩ vậy, Bà Kim Nhã vội vàng đổi chủ đề theo ý của Đình Phong.
“Phong, con dự định khi nào thì cho Hoàng Ly một thân phận? Năm nay nó cũng không còn trẻ nữa, thời gian qua âm thầm ở bên chăm sóc quan tâm con còn chưa đủ sao?” Nhớ đến Hoàng Ly, bà Kim Nhã lại cảm thấy đau lòng.
Đây là đứa con dâu bà mong mỏi từ lâu, thậm chí hai người vẫn xưng hô là mẹ con dù cho buổi lễ đính hôn ngày ấy đã bị hủy.
Sau này vì chuyện của Khả Hân mà Đình Phong từ chối Hoàng Ly, nên khiến cho bà xấu hổ đến nỗi không dám đối mặt với vợ chồng ông Kiên bà Lụa.
Đình Phong cụp mắt không nhìn mẹ mình.
Trong lòng dâng lên cảm giác mâu thuẫn.
Thực ra trước khi gặp Julia Trương, anh đã Suy nghĩ về việc kết hôn với Hoàng Ly, coi như thành toàn cho sự hy sinh thẩm lặng của cô với anh.
Nhưng sự xuất hiện của Julia Trương làm thay đổi suy nghĩ đó, dẫu anh biết cô ấy có khả năng không phải Khả Hân, lại là vị hôn thê của đối thủ, và bọn họ là hai đường thẳng song song.
“Mẹ, chuyện này để sau rồi nói.
Hiện tại cũng muộn rồi, con muốn đưa Bin về nhà, chuẩn bị sách vở cho ngày mai đến trường.
Bà Kim Nhã chắn nản nhìn vẻ thoái thác của con trai, xua tay tỏ ý đã biết.
Bà nghĩ anh đã quyết đinh rồi nên mới nhắc lai.
chẳng ngờ vẫn cứng rắn như tảng đá thế này.
Thật là khiến người làm mẹ như bà phải lo lắng mà.
Xem ra, bà nên tìm cách khuyên nhủ Hoàng Ly từ bỏ Đình Phong.
Với điều kiện của cô bây giờ, dư sức tìm được những người đàn ông tốt.
Còn cô Julia Trương kia, bà chắc chắn sẽ tìm cơ hội gặp mặt để nói chuyện rõ ràng.
Bà tuyệt đối không cho phép cô ta làm ảnh hưởng đến con trai bà.
- -----oOo------.