“Loảng xoảng…” “Choang…” “Ui da…” Những âm thanh liên tiếp vang lên từ khu vực phòng bếp.
Cát Tiên âm thầm đếm số lần rơi khi Khả Hân tỏ ra như không có chuyện gì, chăm chú trò chuyện với bé Bin.
Tuy nhiên, bé Bin thì không thể thản nhiên như mẹ xinh đẹp và cô Cát Tiên của cậu.
Chốc chốc, bé Bin lại ngó nghiêng vào trong bếp, sau đó lo lắng hỏi: “Mẹ xinh đẹp, hình như ba Phong lại làm vỡ chén đĩa rồi.” Khi câu hỏi này xuất hiện đến lần thứ năm, cộng thêm mùi khét lẹt bốc ra từ phòng bếp, Khả Hân nhíu mày, đứng dậy vào kiểm tra.
Quả nhiên như cô dự đoán, căn bếp xinh đẹp sạch sẽ của cô hiện tại biến thành một bãi chiến trường với đủ loại đổ sống, đồ chín, đổ vỡ vương vãi khắp nơi.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, Đình Phong mím môi loay hoay với con cá rán.
Một tay anh cầm đũa chọc chọc, một tay cầm chiếc nắp đậy nồi giơ trước mặt để che chắn khỏi lớp dầu đang bắn tung tóe.
Hiện tại con cá đã cháy khét một mặt nên Đình Phong đang tìm cách lật nó lại, đáng tiếc lốp dầu sôi làm anh hãi hùng nên chỉ dám thò đũa để chọc.
Vừa nghe thấy tiếng bước chân đi vào, Đình Phong ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt chế nhạo và khinh bỉ của Khả Hân.
Anh xấu hổ vô cùng, ấp a ấp úng giải thích: “Em…em đợi một lát, đồ ăn sắp chín rồi.” Dứt lời, ánh mắt Đình Phong vô tình đảo qua đống hỗn độn xung quanh, biểu cảm càng trở nên cứng ngắc khó coi.
“Anh muốn cho chúng tôi ăn đống đồ sống này hoặc đồ đã cháy khét kia?” Khả Hân lạnh nhạt mở miệng sau khi kiểm tra món ăn duy nhất Đình Phong làm được và đặt trên bàn, chẳng qua lật miếng thịt lên vẫn còn đỏ ửng vì sống.
“Lâu không luyện tay, lỗi kỹ thuật.” Đình Phong nở nụ cười như mếu.
Đang muốn giải thích gì đó thì Khả Hân đã lên tiếng trước: Anh ra ngoài đi, tôi sẽ tự nấu cho mọi người.
Tuy nhiên, tôi chỉ nấu ăn, còn đống hỗn độn này thì anh tự dọn.” Không thèm đợi Đình Phong trả lời, Khả Hân bắt đầu chuyên tâm nấu ăn.
Đôi chân Đình Phong như bị cố định trong phòng bếp, không có ý định rời đi Nhìn Khả Hân bận rộn nấu bữa tối, trái tìm Đình Phong đập thình thịch.
Anh có cảm giác trở về thời điểm bốn năm trước, khi mà bọn họ vẫn còn mặn nồng bên nhau.
Bởi thế, Đình Phong vô thức thốt lên: “Khả Hân, anh rất nhớ dáng vẻ này của em Bàn tay đang cẩm rau của Khả Hân đột nhiên khựng lại, mấy cây rau bị cô.
mạnh tay vặn gãy làm đôi.
“Ra ngoài, đừng ở đây cản trở tôi.” Giọng điệu của Khả Hân cực kỳ lạnh lùng và nghiêm khắc khiến Đình Phong không còn cách nào khác đành phải lùi thủi ra ngoài.
Cát Tiên vừa trông thấy anh bước ra, đoán rằng Khả Hân đã phải thay thế anh làm Cơm.
Vì có mặt bé Bin ở đây nên cô không tiện phát hỏa, chỉ trầm giọng nói: “Tôi sẽ vào giúp chị Julia.“ Đợi bóng dáng Cát Tiên biến mất trong phòng, lúc này Đình Phong mới ghé vào tai bé Bin thủ thỉ gì đó.
Nghe xong lời ba nhắn nhủ, đôi mắt bé Bin nhíu lại như đang đánh giá lời dụ dỗ của ba.
Một lát sau, cậu lắc đầu: “Con không đồng ý.
Con chỉ muốn ngủ riêng với mẹ xinh đẹp thôi, ba không có phần đậu." Nụ cười gian
xảo trên môi Đình Phong cứng lại.
Đứa con trai ngoan ngoãn răm rắp nghe lời của anh sao lại biến thành cậu nhóc bướng bình như hồi nhỏ rồi? Phải chăng bởi vì cậu có Khả Hân làm chỗ dựa.
“Bin ngoan, chẳng lẽ con không muốn mẹ xinh đẹp và ba hòa hảo như ngày xưa à?“ “Không muốn, ngày trước chính ba toàn đuổi Con sang ngủ một mình.
Bây giờ ba tự ngủ một mình đi.“ Bé Bin khoanh tay hất cằm, bộ dạng kiêu ngạo khiến Đình Phong hận ngứa răng Không dám lớn tiếng vì sợ bị Khả Hân và Cát Tiên nghe được, Đình Phong đành xuống nước năn nỉ con trai: “Giúp ba lần này, ba mua cho con máy bay điều khiển từ xa mới, ok?” “Hừ, trò trẻ con, không thèm chơi.” “Máy bay điều khiển từ xa và máy ảnh,“ “Đừng cố gắng mua chuộc con, con kiên định lắm.“ “Hai thứ kia cộng với một bộ máy tính cấu hình khủng để con chơi game.” Đình Phong cắn răng tung ra đòn sát thù.
Anh cũng không tin nghe xong mà con trai vẫn giữ nguyên ý kiến được.
Trước đây không biết bao nhiêu lần cậu năn nỉ anh mua những thứ này rồi Bé Bin đảo mắt một vòng, tay gãi gãi cằm, tỏ vẻ suy nghĩ nghiêm túc.
Sau một vài giây, cậu làm bộ khó nghĩ, quay về phía ba mình, thở dài đáp: “Thôi, vì sự chân thành của ba, con cố mà giúp ba vậy.
Dù sao con cũng muốn mẹ xinh đẹp không bao giờ bỏ đi nữa.” “Ba không cần phải xúc động quá làm gì? Con hiểu mà.
Con cũng không ngờ rằng trên đời này lại có một đứa bé hoàn mỹ như con, vừa đẹp trai, thông minh lại hiểu chuyện.” Giọng điệu mười phẩn chân truyền của Thanh Sơn được bé Bin nói ra làm Đình Phong tức nổ mắt, Nếu không phải vẻ ngoài của cậu có đến chín phần giống anh thì có lẽ anh đã nghĩ mình ôm lắm con trai của Thanh Sơn về đây rồi.
Đẹp trai, thông minh ư? Còn có thể chấp nhận.
Hiểu chuyện? Dùng kế bắt anh nôn ra một món đồ nó muốn, thực sự là con trai tốt của anh mà.
Bé Bin cười khúc khích khi trông thấy vẻ mặt táo bón của ba mình.
Cậu đâu dễ bị dụ dỗ bằng những thứ tầm thường đó, chẳng qua muốn trêu chọc anh thôi.
Ba Phong cũng quá coi thường cậu rồi.
Khả Hân và Cát Tiên hợp tác cho ra đời một bữa tối vô cùng thịnh soạn.
Đình Phong vui sướng đến nỗi mỗi món ăn đều phải thử một chút, cho dù mấy món cô nấu chủ yếu là những món anh rất ghét.
Nhờ có bé Bin, không khí ở trên bàn ăn tạm thời yên ổn.
Đợi con trai ăn xong, Khả Hân bèn dắt cậu lên phòng, trước khi đi liếc mắt nhìn Cát Tiên.
Nhận được tín hiệu của Khả Hân, Cát Tiên hớn hớn gật đầu.
Đình Phong ăn no đến căng phồng cả bụng.
Có trời mới biết anh đang cảm thấy hạnh phúc đến nhường nào.
Bốn năm rồi anh mới lại được ăn những món MÃ Suất phát từ tay Khả Hân.
Mùi vị của chúng Vấn nguyên vẹn như thuở nào.
Đảng tiếc, cảm giác này Đình Phong chẳng được tận hưởng quá lâu vì bị Cát Tiên nhanh chóng phá hủy: “Hình như anh quên nhiệm vụ của mình rồi thì phải, mau đứng dậy thu dọn sạch sẽ.” Đình Phong giật mình nhìn đống bát đĩa la liệt trên bàn, lại nhớ lời nhắc nhở của Khả Hân ban nãy, đau khổ gật đầu.
Cát Tiên đứng dậy, tốt bụng “bồi” thêm một câu: “Cẩn thận làm bể đồ.
Nói cho anh biết, mấy, thứ này đích thân chị Khả Hân lựa chọn và tương đổi thích, vỡ thêm một cái nữa thôi là anh tự gánh hậu quả.” “Nhớ lau dọn toàn bộ phòng bếp, dọn xong thì đi kiểm tra một vòng quanh biệt thự xem có ai khả nghỉ lẻn vào không.
An toàn của tất cả mọi người đặt trong tay anh đó.” Dứt lời, Cát Tiên nhếch miệng cười bỏ đi.
*Răng rắc” Tiếng những khớp xương vang lên trong không gian tĩnh mịch, Đình Phong mím môi kìm nén sự cáu kỉnh trong lòng.
Cô gái này cũng thật quá kiêu ngạo, không thèm kiêng nể gì mà ra lệnh cho anh liên tục.
Hừ, đợi khi anh làm hòa với Khả Hân, người đầu tiên mà anh xử lý chính là cô.
“Hắt xì.
Cát Tiên ở trên phòng hắt hơi một cái, vuốt mũi lầm bẩm nguyền rủa kẻ nào đang nói xấu mình.
Mặc dù không thoải mái nhưng Đình Phong vẫn phải nhận mệnh đi dọn dẹp.
Vài lần anh suýt làm bể đồ khi rửa chén bát, may mà kịp thời sửa Sai.
Đợi đến khi làm xong tất cả những việc được giao, cũng đã là hai tiếng sau.
Đình Phong mệt phờ, leo lên phòng nằm kềnh ra giường nghỉ ngơi hồi sức.
Đêm nay anh còn một “nhiệm vụ” vô cùng sung sướng nếu như hoàn thành, vì thế anh phải giữ gìn thể lực.
Nghỉ ngơi một lát, Đình Phong chui phòng tắm để sửa soạn sạch sẽ.
Một lúc sau trở ra, anh hài lòng nhìn bộ dạng của mình trong gương.
Thân thể cao lớn vừa tắm xong còn thoang thoảng mùi sữa tắm thơm phức.
Làn da màu đồng khỏe khoắn với những múi cơ săn chắc cực kỳ gợi cảm.
Để quyến rũ được Khả Hân, khổ nhục kế hay mỹ nam kế anh đều phải dùng.
Chẳng qua….
Hơi kéo tay áo lên một chút và nhìn vào những dấu vết mờ mờ trên đó, Đình Phong có chút lo lắng, hy vọng chúng không làm Khả Hân qhét bỏ.
- -----oOo------.