Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

"Vì sao lại như vậy?" Hề Hề nhịn không được, liền lên tiếng hỏi.

"Năm đó vì Vân Nặc nên tôi mới bắt đầu làm công việc nghiên cứu. Hiện tại Vân Nặc đã.. tôi không còn hy vọng được ở bên cô ấy nữa, dù tiếp tục việc nghiên cứu cũng không còn ý nghĩa. Huống chi, dù tôi có trốn tránh thế nào thì cuối cùng vẫn phải tiếp nhận sản nghiệp của ba tôi." Sắc mặt Vương Vũ hơi mất tự nhiên nhìn Hề Hề: "Tôi không muốn cô phải khó xử, rốt cuộc thì để cô phải đi cầu cạnh người của tập đoàn Doãn thị thì thật thiệt thòi cho cô."

Hề Hề không biết phải nói gì trong hoàn cảnh này.

Vương Vũ lại tiếp tục nói: "Hơn nữa, chuyện này vốn dĩ là Vương gia chúng tôi có lỗi với cô, có tư cách gì để cậy nhờ cô giúp đỡ."

Hề Hề rất muốn nói thật là cô đã nhận lời chuyến công tác cùng Doãn Tư Thần đến Nhật Bản, để anh buông tha cho Vương gia.

"Anh ngồi xuống đi đã." Hề Hề bước đến một tòa viện nhỏ ở phía trước.

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Bên trong tòa viện này để sẵn vài tấm đệm và thảm mềm, trên bàn trà bày biện sẵn hoa quả và điểm tâm nhẹ.

Vương Vũ lấy tay đẩy đẩy gọng mắt kính, ngồi xuống đối diện Hề Hề.

"Trước đây vì ba tôi có con riêng ở bên ngoài, nên tôi rất tức giận mà bỏ nhà đi. Giờ đã nhiều năm trôi qua, cũng đến lúc nên trở về. Tôi không phải một đứa trẻ nữa, đã qua cái tuổi bồng bột tùy hứng." Vương Vũ nở nụ cười tự giễu: "Lúc trước tôi nghĩ rất đơn giản, tôi cho rằng chỉ cần mình nỗ lực học tập nghiên cứu, vậy thì tôi sẽ có đủ tư cách xứng đáng đứng bên cạnh Vân Nặc. Nhưng về sau tôi mới hiểu được, cả đời này của tôi đều không thể theo kịp cô ấy. Cô ấy ở trong lòng tôi, chính là một nữ thần."

Hề Hề nhìn người đàn ông hào hoa phong nhã trước mặt, thấy được sự tôn sùng yêu thích của anh ta đối với chị gái của mình mà trong lòng bỗng nhiên ấm áp. Mặc dù chị gái của cô đã hương tiêu ngọc vẫn ở tuổi đời rất trẻ, nhưng những người yêu thương ái mộ quả thật đếm không hết, cũng coi như là sống một đời đáng giá.

"Cho nên tôi đã suy nghĩ kỹ, niềm yêu thích này tôi sẽ giữ gìn, nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục. Trước kia ba tôi dung túng để tôi tận hưởng niềm vui nghiên cứu của mình, nhưng bây giờ sản nghiệp của Vương gia tại đế đô đang trong tình cảnh xuống dốc, tôi là con trai thì dù có đối nghịch ông ấy thế nào cũng phải có chừng mực. Huống chi mẹ tôi lại lấy cái chết để bức tôi phải trở về.. Tôi thật là, sao lại nói chuyện này với cô làm gì?" Vương Vũ bật cười tự trào phúng bản thân.

"Vậy anh dự định khi nào trở lại đế đô?" Hề Hề lại hỏi.

"Ngày mai tôi sẽ đi." Vương Vũ gật gật đầu nói: "Các chi nhánh công ty ở thành phố N đều đã bị tập đoàn Doãn thị đánh sập, tôi ở lại cũng không có ý nghĩa gì."

Hề Hề bỗng dưng hơi đỏ mặt vì xấu hổ, không biết vì sao cô cảm thấy cứ như người nhà của mình đi chèn ép người khác, để sau đó họ tới gặp cô kể khổ cáo trạng. Lúc này cô từ trong vô thức đã xem cô và Doãn Tư Thần như "người một nhà".

"Ngoài ra tôi muốn nói lời xin lỗi với cô, sở dĩ ba tôi bắt cóc cô là vì cô và Vân Nặc quá giống nhau. Ở đế đô thì ba tôi cũng được xem là người có quyền thế nên rất ngang ngược, ông ấy cho rằng bắt cóc cô làm lễ vật tặng tôi thì sẽ bồi thường được sự rạn nứt giữa tôi và ông ấy. Rốt cuộc thì chuyện nhiều năm trước đây tôi yêu thích Vân Nặc thì cả gia đình đều biết." Vương Vũ đẩy đẩy gọng kính, gương mặt ngại ngùng xấu hổ: "Thật ra ba năm trước, khi ba tôi tới thành phố S thì có gặp một cô gái rất giống Vân Nặc, nhưng ông ấy lại mất dấu cô gái đó. Mà thôi, không nói chuyện này nữa. Lần này tôi đến là để xin lỗi, cũng xin cam đoan với cô từ đây về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa. Khi nào có dịp đến đế đô thì hãy gọi cho tôi, tôi sẽ chiêu đãi cô thật tử tế."

Thần sắc Hề Hề hơi giật giật, nhẹ nhàng gật đầu.

Tất nhiên là cô muốn đến đế đô, đó là trung tâm kinh tế, chính trị, văn hóa của cả một quốc gia. Chỉ cần nắm được vị trí vững chắc ở đế đô thì nhất định có thể trụ vững trên mọi mặt trận.

"Người đàn ông họ Doãn kia thật sự quá mức đáng sợ, cô nên cẩn thận." Vương Vũ nghĩ nghĩ một chút, dặn dò Hề Hề một câu: "Đó là người đàn ông đáng sợ nhất tôi từng thấy, chỉ một lời tùy tiện đã có thể quyết định sinh tử của người khác. Rõ ràng đế đô không phải địa bàn của anh ta, anh ta cũng không nắm quyền trong giới chính trị Trung Quốc, nhưng thủ đoạn và năng lực của anh ta thật sự khiến ba tôi phải kinh hãi."

Đây là đang nói về Doãn Tư Thần sao? Anh đương nhiên là có khả năng này!

Mặc dù không can thiệp vào chính trị Trung Quốc, nhưng ở Châu Âu, Trung Đông và Châu Phi thì quyền uy của anh đã khống chế gần như toàn cục. Với bối cảnh cường hãn như thế thì chính quyền Trung Quốc cũng phải nhượng bộ nể mặt anh, vậy nên việc mượn sức chính quyền để đánh bại một kẻ địch nhỏ nhoi chỉ là chuyện đùa bỡn, hoàn toàn không khó hiểu.

Tên Vương Trấn kia ỷ vào thế lực người nhà làm trong chính quyền nên xưng vương xưng bá tại đế đô, chính là khi tai họa đã giáng xuống đầu thì chức càng to càng chết trước.

"Những điều nên nói tôi đều đã nói xong." Vương Vũ phảng phất thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt phức tạp: "Tôi có cảm giác tôi không nên gặp cô quá nhiều, bởi vì cô và Vân Nặc thật sự quá giống nhau, sự tương đồng không chỉ là dung mạo mà là cả khí chất phong thái. Hai người là chị em song sinh, tính cách giống nhau cũng không có gì lạ."

Lời kế tiếp Vương Vũ giữ trong lòng không nói ra, nếu không thì anh sợ mình sẽ đem lòng yêu Hề Hề.

Hề Hề nghe hiểu, nhưng vẫn làm như không hiểu. Người phụ nữ thông minh thì cần biết giả ngu khi cần thiết. Nếu đã biết từ đầu là không thể, thì vĩnh viễn không nên gieo bất kỳ hy vọng gì trong lòng đối phương, dĩ nhiên Hề Hề không phải kiểu phụ nữ hào phóng gieo rắc tình yêu khắp nơi. Cô cực kỳ khinh thường việc làm tổn thương người khác chỉ để thỏa mãn sự kiêu ngạo của bản thân.

Thân là con gái của Vân gia, phải có lòng kiêu hãnh và tự tôn của mình, tình yêu của cô chỉ có thể dành cho một người duy nhất.

"Cảm ơn anh đã nhắc nhở." Hề Hề cười nhạt: "Bất quá thì anh yên tâm, Doãn gia sẽ không nhắm vào ba của anh nữa. Doãn Tư Thần đã hứa với tôi, anh ấy sẽ không nuốt lời."

Vương Vũ ngẩn ngơ: "Cô tin anh ta?"

Hề Hề nghiêm túc gật đầu.

Dù cho Doãn Tư Thần ở bên ngoài có là vị đế vương tàn nhẫn đáng sợ cỡ nào, nhưng đối với cô anh luôn nói lời giữ lấy lời.

Vương Vũ nở nụ cười thoải mái, trịnh trọng gật đầu: "Vậy tôi sẽ ở đế đô chờ cô."

"Được." Hề Hề chủ động bắt tay đối phương: "Chúng ta sẽ gặp lại ở đế đô."

Tạm biệt Vương Vũ xong, Hề Hề liền xoay người rời đi, chỉ là vừa bước đi vài bước thì Doãn Tuyết Mạt từ đâu vọt ra trước mặt cô.

"Cố Hề Hề, đáng lẽ cô không nên trở về đây!" Doãn Tuyết Mạt không đợi cho Hề Hề kịp thời phản ứng thì đã hung dữ lôi kéo tay Hề Hề, trợn trừng mắt lên.

Hề Hề giật mình hoảng sợ.

Tập trung nhìn vào đối phương, đó là một phụ nữ xa lạ đang bặm trợn hung hăng!

Cô tức khắc cau mày, chẳng lẽ trước kia cô quen biết người phụ nữ này?

Vẻ mặt đối phương cực kỳ phẫn nộ, có thể thấy được mối quan hệ trước kia hoàn toàn không tốt đẹp!

Hề Hề không nói gì, nhanh chân lùi về sau hai bước.

Doãn Tuyết Mạt thấy Hề Hề cảnh giác nhìn cô ta thì đáy mắt càng bùng lên lửa giận, âm trầm nói: "Cô có biết người phụ nữ mà Tiêu Hằng thích là ai không?"

Tiêu Hằng có thích một người phụ nữ sao?

Khỉ thật, liên quan gì đến cô? Sao cô biết được?

Chân mày của Hề Hề đột nhiên giãn ra, hay là người phụ nữ này đang thắc mắc nên muốn hỏi cô?

"Cô đi mà hỏi anh ta, chứ anh ta và tôi thì có quan hệ gì?" Hề Hề lãnh đạm trả lời.

Ánh mắt Doãn Tuyết Mạt càng trợn trừng gắt gao, cô ta bước đến một bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ, định đưa tay lên tát Hề Hề một cái, đây chính là phong cách kiêu ngạo đanh đá xưa nay của cô ta. Trong bất kỳ trường hợp nào thì cô ta luôn phải là người chiến thắng, đó chính là thói duy ngã độc tôn ương ngạnh do được nuông chiều từ tấm bé.

Dĩ nhiên Hề Hề không phải kiểu người tùy ý đứng yên cho kẻ khác ức hiếp, cô lập tức lùi về sau một bước để né tránh Doãn Tuyết Mạt. Không ngờ lúc lùi lại thì lưng cô đã chạm vào một lồng ngực xa lạ, toàn thân tựa như được ôm ấp bảo bọc.

Trong lúc Hề Hề chưa kịp phản ứng thì cánh tay Doãn Tuyết Mạt đã bị người ta bắt lấy, một thanh âm phiền chán vang lên từ phía sau: "Doãn Tuyết Mạt, nơi đây không phải chỗ để cô muốn là ra tay ức hiếp người khác đâu!"

Hề Hề nhân cơ hội này liền né tránh vòng tay kia, xoay người nhìn lại thì tức khắc ngẩn ngơ.

Là Doãn Tư Dược?

Doãn Tuyết Mạt thấy Doãn Tư Dược xuất hiện thì sững sờ, nhìn lại cánh tay đang bị khống chế thì nổi điên lên: "Doãn Tư Dược! Anh là cái thá gì mà dám cản trở tôi? Bất quá chỉ là tạp chủng của Doãn gia, còn tưởng mình là Doãn gia nhị thiếu gia thật sao?"

Gương mặt anh tuấn của Doãn Tư Dược trở nên sa sầm khó chịu.

"Doãn Tư Dược, đừng ép tôi phải động thủ. Tuy anh đã bước vào cửa lớn Doãn gia rồi, nhưng Mã Anh Anh và Mã Diễm thì chẳng phải vẫn còn ở bên ngoài ư?" Doãn Tuyết Mạt nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng uy hiếp: "Tôi không đối phó được anh, nhưng đối phó bọn họ thì hoàn toàn có thể!"

Đáy mắt Doãn Tư Dược thoáng run rẩy, bởi lẽ Mã Diễm và Mã Anh Anh chính là nhược điểm của anh!

Doãn Tuyết Mạt nhân cơ hội lúc Doãn Tư Dược đang thất thần thì giãy giụa tránh thoát.

"Doãn Tư Dược, đây là việc riêng của tôi, tốt nhất đừng xen vào!" Doãn Tuyết Mạt liếc mắt hướng về phía Hề Hề, sau đó lại nhìn Doãn Tư Dược: "Thế nào? Anh thích cô ta?"

Đồng tử Doãn Tư Dược tức thì giãn nở, từ trong đôi mắt đã bùng lên lửa giận: "Doãn Tuyết Mạt, cô muốn tìm đường chết đúng không?"

"Cô ta đúng là một con hồ ly tinh chuyên đi quyến rũ đàn ông!" Doãn Tuyết Mạt cười nhạo mỉa mai: "Không ngờ cả hai vị thiếu gia của Doãn gia đều không chạy thoát khỏi tay cô ta! Chậc chậc chậc, thật là một phát hiện thú vị nha!"

Hề Hề vô ngữ không thể nói được lời nào..

Đầu óc người phụ nữ này quả là không được bình thường!

"Đừng nói nhảm, tôi chỉ thấy ngứa mắt khi cô ức hiếp người khác thôi!" Doãn Tư Dược cố nén tức giận: "Đừng tưởng rằng cô mang họ Doãn là muốn làm gì thì làm! Doãn gia là danh gia vọng tộc, con cháu dòng thứ không phải chỉ một hai người, mất đi một người bà con xa cũng chẳng đáng là gì!"

Lúc này Doãn Tuyết Mạt nhớ lại chi nhánh Đằng Hạo của ba cô ta đã có hơn một nửa cổ phần nằm trong tay Doãn Tư Dược thì càng thêm căm tức. Cô ta càng biết rõ hôm nay muốn gây sự với Cố Hề Hề vốn là chuyện không dễ dàng, chỉ đành oán hận mà nói: "Được, hôm nay xem như cô gặp may! Cứ chờ mà xem! Hừ!"

Nói xong câu đó thì cô ta lập tức quay đầu bỏ đi.

Nhìn theo bóng dáng người phụ nữ ngông cuồng điên loạn kia, Hề Hề mới thầm thở phào nhẹ nhõm, xoay người nhìn Doãn Tư Dược và nói: "Cảm ơn cậu."

Doãn Tư Dược khẽ lắc đầu: "Cũng cảm ơn cô ngày hôm đó đã chịu nghe tôi nói nhiều điều vô nghĩa đến vậy."

Hề Hề giật mình, sau đó liền nở nụ cười.

Ngày mà cả gia đình Doãn gia tìm được Doãn Hạo, cả nhà đều đau thương một nỗi buồn mất mát, thì lúc đó Doãn Tư Dược như một người bị lãng quên, cô không đành lòng nên đã đi theo khuyên giải an ủi anh một chút, không ngờ hôm nay lại nhận được hồi báo.

Quả nhiên là thiện giả thiện lai!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui