Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Danh tiếng tập đoàn Doãn thị thật sự quá lớn. Sau khi ba Cố nói ra bốn chữ tập đoàn Doãn thị, thái độ đối phương từ ngạo mạn thành cung kính, thay đổi quá nhiều.

Người đàn bà này nói không sai, làm việc trong tập đoàn Doãn thị, dù là nhân viên cấp bậc thấp nhất thì lương tháng cũng hơn mười ngàn. Đừng nói chi là những chức vị khác.

Đây cũng là điều Cố Hề Hề từng nói, đó là nguyên nhân xe các đồng nghiệp trong công ty không có chiếc nào giá trị thấp hơn hai trăm ngàn. Có thể làm việc trong tập đoàn Doãn thị, bản thân đã là nhân viên xuất sắc.

"Nếu anh đã có một cô con gái quý hóa như thế, tại sao còn cố chấp muốn có đứa con ruột?" Đối phương cười tươi nhìn ba Cố hỏi: "Con gái anh đồng ý anh kết hôn không?"

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Mặc dù Cố Hề Hề đang nghe trộm, nhưng thời điểm nghe được câu này không nhịn được vỗ tay cho người đàn bà.

Khó trách ba nhìn người đàn bà này với con mắt khác, bà ấy quả nhiên thông minh hơn so với những người khác. Đàn bà vừa thông minh vừa thực tế, thường nhìn vấn đề rất chính xác.

Quả nhiên, biểu tình trên mặt ba Cố cứng đờ, có chút lúng túng.

"Nếu con gái anh đã kết hôn, anh chỉ cần an ổn qua hai năm làm ông ngoại là được, anh cũng không có tiền để cần người thừa kế, cần gì phải có con ruột?" Đối phương hỏi tiếp: "Anh nói con gái anh hiếu thuận, thì dù không phải con ruột, con bé cũng sẽ quan tâm anh chứ?"

Mặc dù đối phương là tình địch của mẹ, Cố Hề Hề phải vỗ tay cho bà ấy. Người đàn bà này thật thông minh, gãi đúng chỗ ngứa. Thay cô hỏi câu cô muốn hỏi nhất.

Cô muốn nghe xem ba giải thích vấn đề này thế nào.

"Thật sự không giấu diếm, tôi rất cần một đứa bé thừa kế gia sản." Ba Cố suy nghĩ một lát, ông rất hài lòng người đàn bà này, quyết định nói thật: "Mấy năm nay tôi để dành chút tiền, mặc dù không nhiều, nhưng cũng có mấy trăm ngàn."

Đối phương vừa nghe ba Cố có mấy trăm ngàn trong tay, biểu tình trên mặt trong nháy mắt ôn hòa hơn nhiều.

Nhưng sắc mặt Cố Hề Hề đang nghe lén lại trở nên vô cùng khó coi.

Ba có mấy trăm ngàn. Cô lại không biết gì. Ba có tiền từ lúc nào? Nếu có tiền tại sao không chịu trả nợ cho chú thím?

Không, căn bản cũng không tính là ba thiếu nợ, mà là mẹ. Năm đó, mẹ vì để cho ba thuận lợi giải phẫu mới buộc phải ký giấy nợ.

Ba, tại sao ba có thể..

Cố Hề Hề nắm hai tay thành quyền, tình cảm trong mắt dần biến mất. Chẳng lẽ nhiều năm qua, ba thật sự cùng ba nội khi dễ chèn ép mẹ? Nghĩ đến khả năng này, Cố Hề Hề không có cách nào bình tĩnh nữa.

Doãn Tư Thần lập tức nắm lấy tay Cố Hề Hề, hơi đè bàn tay cô xuống, khẽ gật đầu, tỏ ý khuyên cô nén giận mà nghe tiếp.

Ba Cố tiếp tục nói: "Con gái tôi gả vào nhà giàu và hiện tại cũng mang thai, nhà chồng đã hứa chỉ cần đứa bé bình an ra đời, sẽ cho rất nhiều tiền. Tôi không có con ruột, sau khi gả con gái nuôi đi rồi, tiền trong tay xài không hết, phải cần một người thừa kế số tiền này chứ."

Lời ba Cố như sấm sét giữa trời quang, nhất thời làm nổ tung không khí xung quanh. Đối phương không nghĩ tới ông có số tiền lớn như vậy.

Cố Hề Hề ngàn vạn lần không nghĩ tới ba tính toán lấy quà đính hôn của cô. Hơn nữa còn muốn kiếm người sinh con để thừa kế tiền của ông.

Sao buồn cười như thế?

Cố Hề Hề luôn cho rằng bà nội mình thiên vị, ba tuy hơi nhút nhát nhưng vẫn đứng về phía mẹ. Đến lúc này, cô mới biết cô hoàn toàn sai rồi.

Thì ra từ rất lâu ba mẹ đã cách lòng. Không, là ba đối với mẹ đã hai lòng từ lâu. Nghĩ tới mẹ vì Cố gia hy sinh, nhẫn nhịn chịu ủy khuất để không khí hòa thuận, Cố Hề Hề lòng đau như cắt.

Nếu không phải Doãn Tư Thần luôn nắm tay cô, e là cô đã sớm xông tới. Loại chuyện này, bất kỳ người nào cũng không thể tỉnh táo được.

Nghe được lời ba Cố, đối phương vẫn bình tĩnh, không bị cam kết tương lai gia sản to lớn của ba Cố đánh động, nhẹ nhàng cười nói: "Vậy chờ đến lúc anh lấy được tiền của con rể rồi hãy nói. Nếu anh lấy được, tôi đồng ý kết hôn không dị nghị."

"Thật ư?" Ba Cố đầy kinh ngạc mừng rỡ hỏi.

Từ một câu nói này, Cố Hề Hề biết mức độ hài lòng ba Cố đối với người đàn bà này.

Người đàn bà khẽ mỉm cười, nói: "Tôi còn có chuyện, xin thất lễ."

Người đàn bà cầm túi lên, thành thực đứng dậy xoay người ưu nhã rời đi.

Cố Hề Hề giả vờ tới uống cà phê, cúi xuống không ngẩng đầu nhìn.

Thời điểm tầm mắt người đàn bà lướt qua Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần, ánh mắt bà ta dừng lại trên người Doãn Tư Thần thật lâu. Nếu bà ta có thể trẻ lại mười tuổi, nhất định sẽ nhìn chằm chằm Doãn Tư Thần không buông tha.

Chờ người đàn bà đi, Cố Hề Hề mới ngẩng đầu nhìn, xuyên qua tấm kính, cô có thể thấy dáng người người đàn bà này ưu nhã. So với mẹ cô vì cái nhà này mà vất vả tiều tụy mà nói, bà ta quả thật xinh đẹp.

Khó trách ba sẽ động tâm.

Nhưng đây chính là lý do ba phản bội mẹ sao? Đáy lòng Cố Hề Hề khó tránh khỏi bi thương.

Tiễn đối phương đi, ba Cố hưng phấn trong lòng.

Xem mắt nhiều lần, đây là lần đầu ông cảm thấy mắt sáng lên, còn thật sự động tâm. Mặc dù đối phương đã hơn bốn mươi tuổi nhưng biết chăm sóc nhan sắc nên nhìn rất trẻ, nhìn cùng lắm chỉ ba mươi tuổi.

Ba Cố đắm chìm trong mộng đẹp vì gặp được người ưa thích, hoàn toàn không phát hiện cuộc đối thoại vừa rồi đã bị Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần nghe rất rõ ràng.

Ba Cố phấn khởi đứng lên, chuẩn bị rời đi. Ông vừa xoay người muốn bước đi, ngẩng đầu liền thấy Cố Hề Hề đứng đối diện ông.

Nụ cười vừa rồi thậm chí không kịp che giấu, vẫn đọng lại trên mặt. Ông nhìn Cố Hề Hề nhất thời hoảng loạn. Ông hoàn toàn không biết tại sao cô ở chỗ này.

"Hề Hề.. Con.. Sao con.." Ba Cố vừa nhìn thấy hốc mắt Cố Hề Hề đỏ bừng.

Cố Hề Hề lập tức ngồi xuống trước mặt ông, nhẹ nhàng nói: "Ba, chúng ta nói chuyện một chút."

Nghe Cố Hề Hề nói vậy, ba Cố hiểu hết. Xem ra con gái đã biết tất cả.

Ông nhìn Cố Hề Hề, vừa liếc mắt thấy Doãn Tư Thần, thuận theo ngồi xuống. Đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, hai người không biết nên nói gì.

Doãn Tư Thần không nói gì, vẫn ngồi bên cạnh Cố Hề Hề, tròng mắt thâm trầm không rõ ý tứ.

Cố Hề Hề hít hít mũi cố nén nước mắt, hỏi: "Ba, chuyện này là sao?"

"Không phải con đã biết sao? Còn hỏi cái này làm gì?" Ba Cố né tránh không dám nhìn Cố Hề Hề.

"Con muốn nghe chính miệng ba nói cho con." Cố Hề Hề ngước mắt nhìn ba Cố, thanh âm đã mang theo tiếng nức nở: "Tại sao phải làm vậy?"

"Hề Hề, nhiều năm qua con có biết ba khổ bao nhiêu không?" Ba Cố rốt cuộc không chịu nổi áp lực từ cái nhìn của con gái, thốt lên: "Con có biết ba sống ở thôn uất ức lắm không? Một người đàn ông mà ngay cả đứa con của mình cũng không có, con biết ba sống hèn mọn lắm không?"

"Còn con thì sao? Con không phải con ba sao? Cho dù là con nuôi, con vẫn là con gái ba." Cố Hề Hề nói: "Không phải ba từng nói với con, đời này chỉ cần đứa con gái này là đủ rồi sao? Nếu ba không hài lòng về mẹ, sao không đường hoàng ly dị mà lại nói dối mẹ đi xem mắt chứ?"

Ba Cố đột nhiên đỏ mặt tới mang tai. Ông há miệng, nhưng không nói được một chữ.

"Có phải ba nghĩ nếu gặp được người đàn bà tốt, thì trở về ngả bài ly dị mẹ. Nếu không gặp được thì cứ tiếp tục sống thoải mái hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của mẹ đúng không?" Cố Hề Hề thay ông nói ra lời trong lòng: "Có phải ba cảm thấy vì mẹ không thể sinh con, nên ba không nói ly dị đã là đối với mẹ hết tình hết nghĩa? Cho dù ba có người bên ngoài, mẹ cũng không được oán trách?"

Ba Cố há miệng. Cố Hề Hề nói đúng suy nghĩ trong lòng ông.

Nhưng lời như vậy không thể trực tiếp nói ra, vì sẽ bị người đời khinh khi.

Nước mắt Cố Hề Hề chảy xuống, lòng đau như cắt. Người ba cô nghĩ rằng đã nuôi cô hai mươi ba năm, thì ra cho tới nay chưa từng yêu thương cô thật lòng.

Cô cho là ba quý trọng gia đình này, thì ra đã sớm giấu diếm tính toán. Ngoài mặt hạnh phúc hòa thuận, thì ra chỉ là giả tạo, bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Buồn cười, cô lại chưa từng nhìn thấu.

"Ba không còn lời gì nói với con sao?" Cố Hề Hề lòng như tro tàn nhìn ông. Vào giờ phút này, người đàn ông trước mắt cô lại xa lạ đến thế.

"Hề Hề.. Chuyện này, con có thể tạm thời đừng nói cho mẹ con không?" Ba Cố mở miệng, ở trước mặt Cố Hề Hề, ông lại trở nên yếu thế.

Dáng vẻ hùng hồn vừa rồi liên tục tán tỉnh người đàn bà kia, trong nháy mắt bị lột trần.

"Nếu ba đã sớm muốn lập gia đình mới, cần gì phải quan tâm mẹ? Mẹ đã hơn bốn mươi tuổi, không còn tuổi thanh xuân, ba còn phải lãng phí bao nhiêu năm của mẹ nữa mới cam tâm?" Thanh âm Cố Hề Hề lập tức cao hơn: "Ba, ba không cảm thấy ba quá ích kỷ sao? Nhiều năm qua, mẹ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Cố gia, bà nội hở chút đánh chửi, ba thân là chồng không quan tâm không bảo vệ. Chú thím ỷ thế hiếp người, ba thân là chồng luôn im lặng."

"Năm đó phát hiện mẹ không thể sinh con, tại sao ba không ly dị mẹ? Nói không chừng lúc đó ba tái hôn, con ruột bây giờ cũng đã lớn bằng con." Cố Hề Hề không chút khách sáo đứng lên chỉ trích: "Ba, con rất muốn hỏi ba một câu, ba dựa vào cái gì mà ích kỷ như vậy? Cố gia dựa vào cái gì mà ích kỷ như vậy? Dựa vào cái gì mà chèn ép mẹ, lợi dụng giá trị cuối cùng xong rồi đá văng mẹ?"

"Hề Hề, không phải vậy.." Ba Cố vội vàng nói: "Ba sẽ cho mẹ con một chỗ ở. Bà nội đã lấy tiền đính hôn của con, nói giữ số tiền này lại mua nhà. Nhà này cho mẹ con, như vậy Cố gia không nợ bà ấy cái gì."

Cái gì? Tiền đính hôn của cô để mua nhà cho mẹ? Hoang đường, thật hoang đường!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui