Cố Hề Hề lập tức nói với mẹ: "Mẹ, cũng trễ rồi, chúng ta đi nghỉ thôi!"
Lúc này Giản Tiếu mới hồi phục tinh thần, nhìn thời gian đúng là không còn sớm nữa, khẽ gật đầu. Nhìn hai người trở về phòng nghỉ ngơi, những người còn lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Hề Hề khăng khăng đòi ngủ cùng với Giản Tiếu: "Mẹ, hôm nay sắc mặt mẹ không được tốt, vì ba tái hôn sao?" Rốt cuộc Cố Hề Hề không nhịn được hỏi.
Quả nhiên sắc mặt Giản Tiếu cực kì khó coi, dù bà không nói nhưng Cố Hề Hề vẫn hiểu được. Cô là người từng thất tình, dĩ nhiên cô hiểu chứ. Chỉ là không nghĩ tới cô và mẹ là đồng bệnh tương liên như vậy.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
"Mẹ.." Cố Hề Hề chủ động ôm mẹ, muốn an ủi mẹ nhưng không biết nên nói gì cho phải.
"Mẹ không sao, chỉ nhất thời không biết thích nghi như thế nào.. Hề Hề, lúc Triệu Trạch Cương mới chia tay với con.. trong lòng con cũng rất đau đúng không?" Giản Tiếu áy náy nhìn Cố Hề Hề nói: "Lúc đó mẹ không thể ở bên cạnh chia sẻ cùng con, Hề Hề, khổ cho con gái của mẹ rồi!"
Một câu nói làm cho Cố Hề Hề xúc động, cô không nói gì, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Đúng vậy, lúc đó trong lòng cô đau khổ như thế nào có ai hiểu được? Nhưng đều đã qua rồi, cô cũng đã vượt qua được. Mọi đau khổ đều đã qua!
Không phải vì cô tuyệt tình mà là cô từng yêu như thế nào thì hiện tại cũng có dũng khí lớn như vậy để chôn nó xuống tận đáy lòng. Bởi vì giờ cô không chỉ có một mình, mà cô còn vì đứa bé trong bụng mà sống.
Chỉ là có những chuyện dù miệng vết thương đã khép lại, nhưng động đến vết sẹo đó thì vẫn thật sự đau.
Giản Tiếu lau nước mắt cho Cố Hề Hề: "Con gái của mẹ kiên cường như vậy, thì sao mẹ có thể yếu đuối chứ? Biết rõ bộ mặt thật của Cố gia sớm một ngày thì tốt hơn một ngày, vẫn hơn so với cảnh bị họ lừa đến lúc bạc đầu!"
"Mẹ, mẹ có thể nghĩ vậy là con yên tâm rồi!" Cố Hề Hề nghiêm túc nói: "Mẹ đừng lo lắng, trong thời gian này nghỉ ngơi cho tốt, bù lại thiệt thòi bao năm qua, sau đó lại nói chuyện sau này."
"Mẹ biết rồi!" Giản Tiếu vỗ vỗ mu bàn tay Cố Hề Hề: "Có phải lại tới lịch khám thai rồi không?"
Cố Hề Hề vuốt bụng: "Vâng, ngày mai là đúng lịch đi khám thai, lần này đi không mang theo bác sĩ tư nhân, ban đầu chỉ định hai ngày là về, kết quả.. Không sao, con đến bệnh viện trong thị trấn này kiểm tra cũng được. Đúng rồi mẹ, bụng con đã ba tháng sao còn chưa nhìn ra nhỉ?"
Giản Tiếu cười, hâm mộ vuốt ve bụng con gái: "Mẹ chưa bao giờ sinh con, mẹ cũng không hiểu rõ lắm, chỉ là mẹ nhớ trong sách nói sau bốn tháng mới có thể nhìn rõ bụng, con vẫn còn sớm mà!"
Cố Hề Hề thở phào nhẹ nhõm: "Con tưởng rằng dạo này là con ngược đãi nó.."
"Nói bậy!" Giản Tiếu không vui dí dí trán Cố Hề Hề: "Đừng nói linh tinh, mai mẹ cùng con đi tới bệnh viện kiểm tra, đi ngủ sớm một chút!"
Có Cố Hề Hề bầu bạn, tâm tình Giản Tiếu tốt hơn rất nhiều. Hai người nằm trên giường, kể chuyện trước đây của Cố Hề Hề, rồi thiếp ngủ đi lúc nào không hay.
Sáng sớm tỉnh dậy không thấy mẹ. Mẹ đi đâu rồi?
Cố Hề Hề lo lắng, mở cửa phòng đi ra ngoài kiếm, vừa đúng lúc Giản Tiếu từ bên ngoài đi vào. Cô nhìn qua mẹ, thấy bà hôm nay ăn mặc khác hẳn, nhất thời đôi mắt sáng ngời.
"Mẹ, mẹ thật xinh đẹp!" Cố Hề Hề khen rất thật lòng.
Tuy Giản Tiếu đã hơn bốn mươi tuổi nhưng dáng người nhỏ nhắn mảnh mai, và vẫn còn những đường cong mềm mại. Bộ váy đỏ được cắt may khéo léo càng làm cho bà trở nên mặn mà, tự nhiên hơn.
Khuôn mặt Giản Tiếu đỏ ửng, được con gái khen nên trong lòng bà rất cao hứng.
Hai mẹ con ăn sáng, Tiểu A lái xe đưa hai người đến bệnh viện khám thai. Vừa đến bệnh viện phụ khoa, thấy người cực kỳ đông nên Tiểu A đi lấy số cho Cố Hề Hề, vẻ mặt xin lỗi nói: "Thiếu phu nhân, cực kỳ xin lỗi, lần này chúng ta đi gấp không mang theo bác sĩ riêng. Thật ủy khuất cho thiếu phu nhân phải ở đây làm kiểm tra rồi."
Cố Hề Hề cười trả lời: "Làm sao trách anh được? Là tôi nhớ nhầm ngày mà."
Giản Tiếu nắm lấy bàn tay Cố Hề Hề: "Chỉ là kiểm tra bình thường thôi, không có gì, khi các con quay về thành phố lại làm kiểm tra lần nữa cũng được."
Ba người xếp hàng, bộ dáng cười nói khiến không ít ánh mắt nhìn tới họ. Nhiều người còn hiểu nhầm là mẹ chồng và con trai, con dâu đi khám thai. Cố Hề Hề nghe được vậy nhịn không được cười phá lên.
Loại chuyện này quả thật cực kỳ dễ nhiều nhầm mà!
Không đợi Cố Hề Hề mở miệng giải thích, liền nghe thấy sau lưng truyền đến giọng nói hung hăng: "Hề Hề? Sao mày lại ở đây?"
Cố Hề Hề chưa kịp quay đầu liền nghe đối phương tiếp tục nói: "Không phải tao đã bảo mày và mẹ mày đừng xuất hiện trước mặt tao sao, tao sẽ không hồi tâm chuyển ý đâu!"
Cố Hề Hề và Giản Tiếu cùng quay đầu lại, chỉ thấy Cố Gia Cường đỡ một người phụ nữ có thai, bụng cũng hơi lớn, hai người bọn họ đang đi tới đây.
Vẻ mặt Cố Gia Cường và cả người phụ nữ cạnh ông ta đều tỏ ra rất kiêu ngạo.
Sắc mặt Giản Tiếu tái nhợt. Cố Hề Hề thì nghẹn họng trân trối nhìn ba nuôi của mình, ông ta vậy mà..
Tiểu A lập tức đứng lên nói với Cố Hề Hề: "Thiếu phu nhân, tôi đỡ cô vào làm kiểm tra, người như thế không cần phải quan tâm!"
Cố Hề Hề yên lặng gật đầu. Đúng vậy! Tiểu A nói rất đúng, người như thế dù có nói thế nào ông ta đều đương nhiên tự xem mình là người đàn ông đáng giá, cứ tưởng bản thân là nam thần rồi!
Dù sắc mặt Giản Tiếu tái nhợt nhưng vẫn đứng thẳng người.
Người phụ nữ Cố Gia Cường đỡ có lẽ là người vợ mới cưới phải không? Nhưng.. chỉ là đứa nhỏ trong bụng cô ta có lẽ là con nhà hàng xóm rồi..
Cố Hề Hề đưa tay kéo Giản Tiếu đi, có một số việc hiểu trong lòng là được rồi, không cần thiết phải vạch trần. Giản Tiếu hiểu ý của con gái, không thèm phản ứng lại Cố Gia Cường, cùng với Tiểu A đỡ Cố Hề Hề vào làm kiểm tra.
Tuy Cố Gia Cường biết Tiểu A là trợ lý của Doãn Tư Thần nhưng hiện tại ông ta đúng là xuân phong đắc ý. Vừa làm chú rể vừa làm ba, hơn nữa Doãn Tư Thần không có ở đây, cho nên ông ta cũng gan lớn hơn nhiều.
"Sao không về nhà chồng mày đi? Con gái đã gả ra ngoài còn ở nhà mẹ đẻ thì xem ra cái gì?" Cố Gia Cường vẫn tự xem mình là cha nuôi, nghiêm mặt nói: "Không có việc gì thì không nên ở chỗ này mà bám riết lấy mẹ mày, truyền ra ngoài lại làm mất mặt Cố gia!"
Ánh mắt Tiểu A nhìn Cố Gia Cường đầy khinh miệt. Tuy cậu ta trước mặt Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề vẫn luôn là bộ dáng cười tít mắt cung kính nhưng bản thân Tiểu A cũng là người có khí thế vượt trội người khác.
Người không có khí thế sao có thể làm trợ lý cho Doãn Tư Thần, hơn nữa còn là trợ lý thân cận nhất?
Tiểu A không nói gì, lạnh lùng liếc xéo Cố Gia Cường. Một chút khí thế tỏa ra, nháy mắt mồ hôi rơi đầy trán Cố Gia Cường.
"Ông xã, nói lời vô ích với chúng nó làm gì? Chúng ta đi!" Người vợ mới của Cố Gia Cường cũng cảm nhận được Tiểu A không phải là người dễ bắt nạt như vẻ bề ngoài, lấy tay kéo tay Cố Gia Cường, xoay người vào phòng kiểm tra.
Đợi đến khi Cố Gia Cường và người phụ nữ kia đi vào, khóe miệng Tiểu A nhếch lên đầy hàm ý. Anh ta được Doãn Tư Thần dặn ở lại nơi này không chỉ vì chăm sóc cho Cố Hề Hề, mà ngược lại còn phải làm rất nhiều chuyện quan trọng.
Tiểu A xoay người đi tới chỗ hành lang, gọi một cuộc gọi: "Tiến hành thế nào rồi?"
"Xin yên tâm, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, lão hai nhà Cố gia đã cắn câu rồi!" Giọng nói của đối phương lấy lòng tiếp tục nói: "Xin hỏi phía Doãn tổng còn gì căn dặn?"
"Làm việc gọn gàng một chút!" Tiểu A không mặn không nhạt đáp: "Tôi không muốn có bất cứ điều gì bị lộ!"
"Ngài yên tâm, cũng xin chuyển lời Doãn tổng yên tâm, những chuyện thế này chúng tôi đã làm nhiều lần rồi!" Đối phương nịnh nọt bảo đảm: "Nhất định chúng tôi sẽ nghiêm túc làm theo ý của Doãn tổng!"
"Vậy thì tốt!" Tiểu A tắt máy, nhìn lại lịch trình, ngày mai tổng giám đốc sẽ trở lại, xem ra hôm nay nên hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Cố Hề Hề kiểm tra rất nhanh, bác sĩ của bệnh viện vừa nhìn liền biết đối phương thường làm kiểm tra ở những bệnh viện cao cấp, bởi vậy thái độ cũng không dám thất lễ, cực kỳ cẩn thận kiểm tra rồi nói: "Em bé phát triển rất tốt, lớn rất nhanh, chừng hơn nửa tháng nữa sẽ thấy bụng. Nhớ thường mặc quần áo rộng và mang giày bệt, có thể hoạt động bình thường nhưng không được làm việc quá mệt nhọc, sinh hoạt vợ chồng thì cũng nên nhẹ nhàng một chút!"
Ban đầu Cố Hề Hề vẫn cực kỳ lắng nghe, nhưng câu cuối cùng của bác sĩ lại làm khuôn mặt cô đỏ ửng ngượng ngùng.. Còn Giản Tiếu nghe thấy đứa bé phát triển tốt, nhất thời mặt mày hớn hở vui vẻ.
Lúc này ở một góc của thị trấn, trong một căn phòng chật chội tại sòng bạc, một đám người vây trong phòng, có bốn tay cờ bạc ngồi giữa, trước mặt mỗi người bọn họ có một sấp tiền.
"Tôi không tin!" Ba của Cố Chân Chân thua đến mức ánh mắt đỏ ngầu lên. Ông ta đã chơi mạt chược ở đây ba ngày ba đêm rồi.
Ngày đầu tiên vận may cực kỳ tốt, thắng hơn một trăm vạn. Nếu ông ta biết thỏa mãn mà dừng đúng lúc thì không nói làm gì. Nhưng ông ta vẫn luôn hy vọng thắng thêm một chút nữa, lại đánh tiếp!
Trận này thì hay rồi, dùng hết một trăm vạn thua hết!
Một ngày vận khí tốt như vậy khó lắm mới thắng, không thể nói thua liền thua hết, làm sao ông ta có thể cam tâm. Vì thế được người ta khuyên nhủ, sáng liền quay lại để gỡ vốn.
Lần thua này thua hai ngày hai đêm!
Tất cả tiền bạc trên người thua sạch không nói làm gì, nhưng chi phiếu thím Cố đưa cho ông ta cũng thua sạch. Lần này trên người chú Cố hoàn toàn không có lấy một xu!
"Ngại quá người anh em, tôi lại thắng!" Một tên đầu trọc ngồi bên cạnh chú Cố đẩy bài trong tay xuống: "Cùng một màu, cảm ơn, cảm ơn!"
(bản chưa beta)