Giọng điệu, thái độ của cô như trách móc.
Cũng đúng thôi mục đích của đăng wibo là quảng bá sản phẩm chứ không phải là đăng |em là người anh tìm kiếm|
Trạch Nguyên không ngờ cô lại tức giận vậy nhưng vẫn không nói, vẫn muốn biết cô đang tức giận đến cỡ nào.
"Ai là tên đáng ghét?" Anh ghé sát tai cô và hỏi một câu.
Hơi ấm từ cơ thể của anh truyền đến tai cô làm cho cô hơi run nhẹ.
Bị bắt quả tang, cô chỉ cười cười mong cho qua chuyện này.
Không biết từ khi nào lòng cô lại sợ đến thế.
Trạch Nguyên ngồi hẳn xuống ghế, trầm ngâm đôi chút nhìn vào bình luận trước mặt, nở nụ cười.
"Wibo của tôi lần này nổi thật" Trạch Nguyên bình phẩm một câu rồi lấy một miếng táo trên đĩa lên đưa vào miệng.
Vị ngọt từ miếng táo cũng như niềm vui sẵn có từ trong lòng nên miếng táo ngọt hơn hẳn những lúc bình thường
"Ừm táo ngọt thế!?" Trạch Nguyên vui vẻ lấy thêm miếng nữa, riêng cô thì vẫn ngồi đọc bình luận
"Anh yên lặng cho tôi đọc bình luận xem nào!" Cô khó chịu nói.
Thấy vậy, anh im lặng ngồi ăn không để ý đến cô nữa.
Ánh Tuyết vẫn tiếp tục đọc bình luận không rời mắt.
Trạch Nguyên nhíu mày, đang ăn táo thì chuông điện thoại reo.
Trạch Nguyên cầm máy lên, khuôn mặt liền biến sắc.
Anh cứ nhìn chằm chằm vào màn hình đang hiện lên người gọi điện thoại nhưng không có ý định sẽ bắt máy.
Ánh Tuyết nghe thấy tiếng chuông điện thoại rung liên hồi, trong lòng không vui nên quát anh đang ngồi bên cạnh:"Anh có bị điếc không mà không nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang reo?"
Trạch Nguyên đi ra chỗ khác cách xa cô đủ để cô không nghe thấy.
Anh bấm nút nghe:"Alo!"
Giọng điệu của anh rất cọc cứ như bắt buộc phải nghe máy vậy chứ nó không xuất phát từ tận trong tim.
Đầu dây bên kia, Xuân Hy đang gọi sau khi nghe thấy giọng anh nói thì mỉm cười nhưng không ngờ anh lại lạnh lùng vậy.
"Sáng nay em thấy anh ở buổi lễ ra mắt thiết kế mới"Xuân Hy mở lời.
"Cô có chuyện gì thì nói luôn đừng làm mất thời gian của tôi" Trạch Nguyên vào thẳng vấn đề.
"Vậy ...!chúng ta có thể gặp nhau một chút được không? Em muốn gặp anh một chút ..." Xuân Hy mở lời nhưng có vẻ hơi dè dặt.
"Tôi có thể gặp cô nhưng trong thời gian sức tôi có thể chịu đựng được" Anh thở dài rồi đồng ý.
Xuân Hy định nói gì đó nhưng bị anh tắt máy nên cũng đành bất lực.
Để điện thoại xuống bàn, Xuân Hy cầm bình nước lên để rót nước uống.
*Thời gian làm anh thay đổi nhiều rồi*Xuân Hy suy nghĩ rồi mỉm cười nhẹ.
Anh cất điện thoại vào trong túi màu đen nhỏ mà Ánh Tuyết đưa cho anh.
Lúc nào anh cũng đem nó theo bên mình, nhỏ gọn lại vô cùng tiện lợi.
Kích thước túi đựng vừa đủ chiếc điện thoại di động của anh.
"Anh đi chút việc nhé lát về sẽ mua đồ ăn cho em.
Em không cần phải tự mình nấu cơm đâu" Anh dặn dò đủ kiểu rồi hôn lên trán cô.
Cô hơi khó chịu nhìn anh.
Anh mỉm cười nhẹ với cô, nhìn cô một cách quyến luyến, không muốn rời xa cô.
Ánh Tuyết nhìn anh khó hiểu.
Trạch Nguyên rời đi đến một nơi đã hẹn trước.
Ánh Tuyết đóng laptop xuống, lấy điện thoại nhắn cho Trạch Lễ:|Trạch Nguyên đi rồi|
Vài giây sau đã thấy Trạch Lễ có mặt, Ánh Tuyết cũng không bất ngờ gì.
Lúc nào cũng để anh đi đâu hay có việc gì thì Trạch Lễ mới xuất hiện.
"Mà cậu hình như cứ phải tránh anh ấy nhỉ?" Ánh Tuyết dùng ngữ điệu thân mật nhất có thể.
Cả anh và cô đều biết bản thân đối phương không hề thích nhau.
"Tại mỗi lần gặp anh ấy sẽ phải nghe nhiều điều không muốn" Trạch Lễ đặt đồ ăn xuống.
"Chắc chị chưa ăn gì đúng không? Em nấu một ít món cho chị" Tự dưng nay Trạch Lễ thay đổi một cách lạ thường!? Hai anh em nhà này cứ thay đổi tính khí thất thường!!
Ánh Tuyết cứ nhìn vào đồ ăn trong khay đựng chứ không hề động đũa lấy một lần.
Trạch Lễ lấy muỗng và đũa đưa cho cô:"Chị ăn đi lát nữa nguội mất ngon"
Ánh Tuyết chần chừ nhưng rồi cũng ăn thử một miếng không ngờ lại ngon miệng, liền ăn thêm rất nhiều món.
"Chị ăn từ từ thôi kẻo nghẹn có ai giành mất phần của chị đâu"Thấy Ánh Tuyết ăn ngon lành lại còn mỉm cười nữa nên Trạch Lễ lấy làm vui lắm rồi cũng cầm đôi đũa gắp một miếng đậu vào bát mình, cùng ăn với cô.
Ánh Tuyết gắp rau bỏ vào bát, định gắp thêm miếng đậu nữa thì tự dưng cảm thấy hơi chóng mặt.
Ánh Tuyết không còn nhìn rõ trước mắt mình nữa chỉ thấy một khoảng không toàn màu đen và mờ ảo như sắp tan biến trong hư vô.
Cô cảm thấy toàn thân mình như mất gần hết sức lực, tay chân không thể cử động, mắt cô đột nhiên nhắm lại vì cơn chóng mặt xuất hiện, đũa trên tay cô đang cầm rơi xuống đất kêu một tiếng"cạch".
Trạch Lễ ngồi ngay bên cạnh cô nên đỡ cô ngồi thằng dậy.
Nhưng vì cô không còn chút sức lực nên ngả vào vai của Trạch Lễ.
"Chị!" Trạch Lễ chỉ kịp gọi cô một tiếng rồi hốt hoảng lấy điện thoại để gọi điện cho bác sĩ.
Trong tình thế nguy cấp, có thể vì quá sợ, phần vì run lên bật mãi mà cứ bị lệch con số cầm bấm.
Trên màn hình có chín số và các kí tự đặc biệt nhưng bấm số bốn cứ bị lệch thành số bảy.
Trong lúc căng thẳng tột độ đến toát cả mồ hôi, giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, trông thật đáng thương.
Nhịp thở đều, tay vẫn bấm rất nhịp nhàng, lát sau mới thành công bấm xong số điện thoại để gọi điện.
Leer đầu dây bên kia bắt máy rất lịch thiệp:"Xin chào bác sĩ Leer xin nghe"
"Cậu mau tới đây kiểm tra tình hình cho chị dâu tôi!!"Trạch Lễ ra lệnh.
Leer toát cả mồ hôi, da gà da vịt nổi lên vì sợ:"Tôi sẽ đến ngay"
Leer thừa biết chị dâu của Trạch Lễ chẳng phải chị dâu ấy chính là Lục phu nhân người người ao ước có được cái vị trí độc đắc ấy sao?
Leer lập tức đến nhà anh để khám cho Ánh Tuyết.
Không ai muốn làm Trạch Nguyên phải tức giận nếu không thì mạng sống của những người đó không được đảm bảo.
_________________________________
Ở một nơi sân vườn đầy hoa cỏ dại, một cô con gái và một chàng trai đang ngồi trên thảm hoa dại ấy trông thật đẹp, thật thi vị.
Nhìn cảnh tượng ấy ai cũng phải trầm trồ, kinh ngạc tưởng họ là một cặp tuyệt vời, trai tài gái sắc thế nhưng điều đó không phải là sự thật.
Nhìn từ xa trông họ giống như những cặp tình nhân vậy nhưng sự thật thì không phải.
Chàng trai ấy chính là Lục Trạch Nguyên còn cô gái kia chính là La Xuân Hy.
Họ chính là cặp tình nhân cũ.
"Cô có chuyện gì cần phải nói với tôi à?" Trạch Nguyên tỏ vẻ lạnh lùng nói một câu rồi nhìn chằm chằm vào người đối diện như muốn ăn tươi, nuốt sống người ta vậy.
"Không có ..."Xuân Hy nhìn anh, nhỏ giọng nói.
Đã lâu không gặp nay mới có dịp nhìn anh ở góc độ gần như thế.
Từ lúc chia tay đến giờ, Xuân Hy không hề gặp mặt anh cũng chưa từng làm khó anh hay vợ của anh.
"Không có thế cô gọi điện bảo tôi đến đây làm gì?" Cơn nóng giận bùng phát khiến cho anh không thể kiểm soát được lời nói của mình, lỡ nói ra những lời hơi quá đáng.
"Em chỉ muốn nói là ...!chúc anh hạnh phúc"Âm thanh được phát ra từ cổ họng mà sao khó thành lời thế? Chỉ là một câu nói tưởng chừng rất đơn giản ấy thế nhưng không phải dễ dàng mà Xuân Hy có thể thốt ra khỏi miệng được.
Khi yêu nhau ai cũng mong muốn người mình yêu được vui vẻ, hạnh phúc sống yêu đời, lạc quan nhưng trong trường hợp cả hai yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau vì lí do nào đó không thể đổ lỗi hết cho hoàn cảnh được mà một phần lỗi ở con người.
Chính con người kéo khoảng cách xa hơn với nhau chứ không phải chuyện nào hoàn cảnh cũng là chủ yếu.
"Cảm ơn"Anh đáp lại một câu nghe hơi nặng nề.
Xuân Hy vẫn chăm chú nhìn anh, không rời mắt.
"Hôm qua em đã thấy vợ của anh thật sự rất xinh đẹp, rất xưng đôi với anh.
Không ngờ anh lại tìm được một người hợp với mình đến thế"
Giọng nói ấy rất nhẹ nhàng cứ không nói nặng nề, căm thù.
Xuân Hy cũng mong anh được vui vẻ, hạnh phúc.
Xuân Hy kể cho anh nghe một số câu chuyện trước kia của hai người rồi lại mỉm cười với hiện tại.
"Cuộc sống tuy không như anh mong muốn nhưng ít ra cũng không bạc đãi anh đến cùng" Ông trời không lấy của ai tất cả cũng không hành hạ ai tận cùng, không có ai bên cạnh để yêu thương, sẻ chia.
"Cô biết vị trí của mình ở đâu là tốt rồi.
Mong sau này cô vẫn sẽ nhớ, vẫn sẽ khắc cốt ghi tâm trong lòng mình sẽ mãi không bao giờ quên"Anh lạnh lùng tặng lại cô ta một câu rồi quay lưng bước thẳng, không hề ngoái đầu lại hay có ý định sẽ nói thêm một câu nào nữa.
Anh đã nói rõ lòng mình, đã bày tỏ hết tâm sự nên trong lòng anh rất nhẹ nhàng lại còn vui vẻ, anh mỉm cười với cuộc sống vẫn đang làm khó mình.
Anh lên xe và đi đến một nhà hàng mua đồ ăn cho cô.
Đó chính là người vợ của anh, một người anh đã từng đối xử không tốt và đã lấy cắp chính ước mơ, hoài bão của cô ấy.
Ánh Tuyết được đưa đến một căn phòng toàn màu trắng của bệnh viện.
Leer chuyển cô từ giường chuyển tiếp lên giường cấp cứu, mọi người đang rất hoảng loạn.
Trạch Lễ không được bước vào bên trong khu vực cấp cứu vì không phận sự thì không được vào, đành phải ở ngoài chờ đợi.
Nhưng nóng ruột, trong lòng lại nhiều bộn bề không thể yên được.
Trạch Lễ ngồi xuống hàng ghế dài trước cửa phòng cấp cứu của cô, ngồi xuống mà cũng khó khăn.
Sau khi đã ngồi hẳn xuống, gương mặt của Trạch Lễ trắng bệch, sợ hãi đến tột độ.
Chính Trạch Lễ cũng không biểu tại sao mình lại sợ hãi đến thế.
Đang ngồi suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại cô reo.
Trạch Lễ tò mò nên mở ra xem.