Sau khi dọn dẹp rác trên bàn, Cận Thời Xuyên quay về chỗ làm việc, ngoài mặt anh tỏ ra tập trung đọc tài liệu nhưng trong lòng lại luôn nghĩ tới khoảnh khắc Viễn Hi Đình giúp mình lau nước trên mặt, rồi âm thầm nhớ về quãng thời gian ngọt ngào năm đó, thỉnh thoảng sẽ không kìm được lòng mà nhếch mép môi trộm cười.
Căn phòng làm việc của anh cũng vì thế mà trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Khi Viễn Hi Đình quay về phòng thiết kế đã là 4 giờ 45 phút chiều.
Triệu Cảnh Đằng nhìn thấy cô liền hỏi: “Nhân vật tầm cỡ cuối cùng cũng chịu về rồi sao? Tôi còn tưởng từ ngày mai trở đi cô sẽ ngồi ở vị trí thư ký tổng giám đốc cao cao tại thượng cơ đấy!”
“Anh nói gì thế? Tôi nào có diễm phúc đó.” Viễn Hi Đình thở dài một tiếng rồi ngồi bệt xuống ghế, dùng lực đẩy khiến ghế xoay liên tục mấy vòng.
“Tôi vẫn thích hợp với phòng thiết kế hơn.”
Cao Lâm Mạt tò mò huých vai cô hỏi nhỏ: “Cảm giác ở cạnh tổng tài như thế nào hả?”
Viễn Hi Đình xịu mặt, tỏ vẻ khổ sở cùng cực: “Mệt hơn địa ngục.”
“Này… tôi nghe nói tổng giám đốc của chúng ta trước nay không gần nữ sắc, làm sao lại chấm được cô thế?” Cao Lâm Mạt cao thâm hỏi.
Cô vòng tay ôm vai rùng mình, ánh mắt như muốn nói Cao Lâm Mạt xin buông tha.
“Nếu như cậu được chấm tới châm trà, rót nước, pha cà phê, in tài liệu, viết báo cáo, lau sàn nhà… cậu có thấy vui nổi không?”
“Vui chứ! Được ở cùng giai đẹp cơ mà.” Cao Lâm Mạt nhướng người, gần như ngả đầu lên vai Viễn Hi Đình, thầm thì: “Hai người… có… xảy ra chuyện gì không?”
Viễn Hi Đình giật nảy người: “Cô tưởng tưởng xa quá rồi đó.”
Cô chẳng biết được mặt mình có đỏ hay không, chỉ biết trái tim đang đập loạn nhịp.
Cao Lâm Mạt định nói gì đó nữa nhưng lại liếc thấy bóng dáng Lâm Hiểu Bội đang đi đến, cô ấy liền cuống quýt quay trở về chỗ.
Viễn Hi Đình còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Lâm Hiểu Bội đã ném một xấp tài liệu tới trước mặt cô: “Nhập tất cả tài liệu này vào máy chủ, sau đó gửi email tới cho tôi, bắt buộc phải hoàn thành trước sớm mai.”
Cô ngẩn người nhìn xấp tài liệu cao hơn núi trước mặt, ấp úng chất vấn lại: “Gì chứ? Nhiều như thế này sao mà tôi làm kịp.
Hơn nữa, cũng sắp đến giờ tan ca rồi còn gì.”
“Cô không biết ở lại tăng ca à.” Lâm Hiểu Bội điềm nhiên nói.
“À phải, đó là yêu cầu của cấp trên.
Nếu cô không kịp hoàn thành đúng giờ hẹn thì cứ chuẩn bị đơn xin nghỉ việc đi.”
Viễn Hi Đình tức đến mức răng chạm phải răng, không thể nói nổi nên lời.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 5 giờ 55 phút rồi, Lâm Hiểu Bội là đang cố ý đây mà.
Rốt cuộc cô đã chọc gì cô ta cơ chứ?
Chờ tới khi Lâm Hiểu Bội đi xa, Lục Hạ mới chạy tới bên cạnh Viễn Hi Đình hỏi: “Có phải hôm nay cô ở văn phòng tổng giám đốc đã gặp Lăng Tuệ Nhiễm không? Tôi còn nghe nói, khi cô ta ra ngoài mặt sát khí đằng đằng nữa à?”
“Ò… sao thế?” Viễn Hi Đình ngơ ngác nhìn Lục Hạ hỏi lại.
“Trưởng phòng Lâm là bạn tốt của Lăng Tuệ Nhiễm, chuyện này… chắc là có liên quan tới cô ta.” Lục Hạ nhỏ giọng nói.
“Chả trách… tôi đang nghĩ mình đã đắc tội gì với Lâm Hiểu Bội chứ!” Viễn Hi Đình càng nghĩ càng cay, Lăng Tuệ Nhiễm từ đầu đến cuối cứ thích nhắm vào cô, trong khi đó, người khiến cô ta tổn thương là Cận Thời Xuyên cơ mà.
“Tôi làm cùng cô.
Dù sao tôi cũng thành thạo hơn, với lại một mình cô có thức suốt đêm cũng không thể nào làm hết được.” Lục Hạ tỏ ra đồng cảm.
Viễn Hi Đình hơi cảm động, cô thật sự không ngờ một cô gái thường ngày ít nói, luôn ngồi thu lu một góc, nay lại chủ động giúp đỡ mình.
Nhưng đây là nghiệp của cô, sao có thể kéo người khác vào được chịu khổ cùng được.
Vào lúc cô định từ chối thì Cao Lâm Mạt nói: “Tôi cũng tham gia.”
“Tôi nữa.” Triệu Cảnh Đằng hùa theo.
“Tính luôn cả tôi đi.” Bạch Khởi cũng nhập hội.
“Cảm ơn mọi người, nhưng mà…” Viễn Hi Đình đang ấp úng không biết phải nói tiếp như thế nào thì Cao Lâm Mạt đã vỗ vai cô nói thay: “Coi như phòng chúng ta tăng ca đi.”
Lục Hạ tiếp lời: “Nếu cô thấy áy náy thì hãy gọi bữa tối cho mọi người, được không?”
“Được, được…” Viễn Hi Đình mừng tới phát khóc.
Cùng thời điểm đó, Viễn Nhiên được tài xế nhà họ Cận đón về biệt thự chính.
Cô bé cao gầy nhỏ nhắn, gương mặt xinh xắn, đôi mắt bồ câu to tròn long lanh, trên người mặc đồng phục cấp một, chân đi giày da đen.
Vừa bước vào cửa phòng khách, cô bé liền nhoẻn môi cười: “Cháu chào cụ nội.”
Ông cụ Cận không cách gì cự tuyệt nụ cười ngây thơ tươi tắn của cô bé trước mặt, ông khoát tay rồi vỗ vỗ phần ghế sô pha trống bên cạnh mình: “Nào, mau tới đây.”
“Dạ.” Viễn Nhiên không ngừng cười, cô bé tháo cặp sách đặt sang một bên, rồi ngồi xuống cạnh Cận Bá Quốc.
“Cháu gái, cháu tên gì?” Cận Bá Quốc thấy cô bé khá đáng yêu nên đặt tờ báo xuống bàn rồi hỏi.
“Cháu tên là Viễn Nhiên ạ.
Mẹ cháu thường gọi cháu là Nhiên Nhiên.” Cô bé nhanh nhảu trả lời: “Cháu đã mười tuổi rồi.”
“Nhiên Nhiên… cái tên rất hay.” Cận Bá Quốc tươi cười, hỏi cô bé: “Hôm nay con học hành thế nào?”
“Rất tốt ạ.” Viễn Nhiên ngoan ngoãn đáp lại, chần chừ một lúc rồi cô bé lại hỏi Cận Bá Quốc: “Cụ ơi, sau này mỗi khi cháu tan học sẽ tới đây chơi được không? Chứ một mình cháu về nhà cũng không biết phải làm gì cả.”
Cận Bá Quốc nghe xong liền bật cười: “Được chứ! Nhưng sao cháu lại ở một mình, bố mẹ cháu đâu?”
Viễn Nhiên phũng phịu than thở: “Bố cháu thì không chịu chơi cùng cháu.
Mà mẹ cháu thì hôm nào cũng khuya muộn mới trở về.
Mẹ nói công việc mới của mẹ rất bận.
Trước kia, mẹ cháu một ngày làm bốn công việc cũng không thấy bận như thế!”
“Chắc là mẹ cháu chưa quen với công việc nên mới thế!” Cận Bá Quốc xoa đầu an ủi cô bé.
“Hazza…” Viễn Nhiên thở dài: “Cụ ơi, cụ không biết chứ, mỗi sớm mẹ cháu đều dậy sớm làm việc nhà, đưa cháu đi học, rồi tới công ty.
Có hôm bố còn đưa một người phụ nữ nào đó về nhà, cô ấy liên tục mắng chửi mẹ của cháu…”
Trong lòng Viễn Nhiên thầm nghĩ: Bố, con đúng là cần một người bố thật! Nhưng con không thể vì thế mà để mẹ con chịu thiệt thòi được.
“Có chuyện đó thật sao?” Cận Bá Quốc hơi sững người hỏi lại.
Viễn Nhiên tỏ vẻ đau khổ gật đầu: “Dạ vâng ạ, cô ấy còn định đánh cháu và mẹ nữa cơ… Nhưng mà cụ ơi, cụ đừng nói với bố là cháu mách cụ đó nhé, nếu không bố sẽ lại la cháu cho xem.”
Cận Bá Quốc dịu dàng xoa đầu cô bé: “Được rồi.”
Vừa đúng lúc, Cận Thời Xuyên trở về, Cận Bá Quốc nói với Viễn Nhiên: “Cháu gái, cháu vào trong chơi với bà Trương một lát, cụ có chuyện cần nói với bố cháu.”
“Dạ được.” Viễn Nhiên vui vẻ nắm lấy tay bà Trương, tung tăng rời đi.
Cận Thời Xuyên vừa định ngồi xuống thì Cận Bá Quốc liền quát lớn: “Đứng lên.”
Anh giật mình đứng phắt dậy, nghiêm túc hỏi: “Ông nội, cháu lại làm sai gì rồi?”
“Cháu còn dám hỏi ông già này sao?” Cận Bá Quốc dùng gậy chỉ lên mặt cháu trai: “Cháu lại dám bắt nạt Hi Đình à? Lớn gan thật.
Đứa cháu dâu mà ta bảo vệ, cháu lại dám động tới ư?”
“Có phải Viễn Nhiên đã mách gì với ông không?” Cận Thời Xuyên tỏ ra khổ sở: “Con nít nói mà ông cũng tin à?”
“Câm miệng.
Ta còn không hiểu cháu sao?” Cận Bá Quốc thu gậy về, dập mấy cái giữa sàn phát lên thành tiếng: “Ta nói cho cháu biết, đây là lần cuối ta nghiêm túc cảnh cáo cháu.
Nếu để ta nghe thấy việc cháu ức hiếp cháu dâu của ta nữa thì ta sẽ cho cháu biết tay.”
Cận Thời Xuyên ủ dột thở dài: “Không biết ai mới là cháu ruột của ông nữa.”
“Đã thế cháu nên biết thân biết phận đi, đừng có lúc nào cũng hà khắc với phụ nữ.” Cận Bá Quốc biết Cận Thời Xuyên vì bị phản bội nên luôn có ác cảm với phụ nữ, ông cũng thấu hiểu bản mặt lạnh của cháu trai, một khi anh nổi điên lên thì bao nhiêu tàn nhẫn đều vùng vẫy sống lại, ít ai có thể chống đỡ nổi.
Mà ông thật lòng quý hai mẹ con Viễn Hi Đình, đặc biệt là hôm nay gặp Viễn Nhiên, cái miệng xinh của cô bé cười lên đáng yêu biết mấy.