Viễn Nhiên reo vang chạy một mạch lên sân khấu nhận giải, Cận Thời Xuyên cẩn thận đỡ Viễn Hi Đình đứng dậy, cùng bước từng bước lên phía bục dành cho người chiến thắng.
Thầy chủ nhiệm đeo huy chương vào trong cổ Viễn Nhiên, rạng rỡ nói: “Sau đây xin mời bố mẹ Viễn Nhiên chia sẻ cảm nhận của bản thân về hội thao lần này.”
Viễn Hi Đình nhận lấy micro từ tay thầy chủ nhiệm: “Thực ra, chúng tôi không phải… là…”
Khi cô định nói ra sự thật thì Cận Thời Xuyên đột nhiên ngắt lời: “Đưa micro cho anh.”
Anh nhận lấy micro từ tay cô, đặt gần miệng, chậm rãi bày tỏ: “Gia đình chúng tôi rất vinh dự khi được đứng ở đây trong giờ phút này.
Theo tôi thì mỗi một bạn nhỏ có mặt đều xứng đáng nhận được huy chương, chỉ là số lượng có hạn nên gia đình tôi có phần may mắn hơn một chút.
Cảm ơn nhà trường đã tổ chức hoạt động vui vẻ và có ý nghĩa này.
Cũng cảm ơn các bạn học trong thời gian qua luôn quan tâm và giúp đỡ Nhiên Nhiên nhà chúng tôi.
Cảm ơn.”
Dưới khán đài vang lên một tràng pháo tay rầm rộ.
Thầy chủ nhiệm đi tới phía đối diện, nâng máy ảnh đeo trên cổ lên ngang trước mặt: “Nào gia đình Viễn Nhiên cùng chụp một bức ảnh lưu niệm nhé!”
Viễn Nhiên ngẩng mặt nhìn Cận Thời Xuyên rồi tới Viễn Hi Đình: “Bố mẹ có thể cùng hôn má con không?”
Khi máy ảnh vang lên một tiếng “tách”, cả anh và cô đều khom lưng cúi người định hôn lên má Viễn Nhiên, nhưng cô bé cố tình ngồi thấp xuống, vô tình tạo nên cảnh bố mẹ mình hôn nhau đầy ngọt ngào.
Giờ đây, chiều hướng dư luận đã đổi gió, không còn một ai bàn tán rằng Viễn Nhiên là con hoang nữa, mà thay vào đó lại tỏ lòng ngưỡng mộ về sự cưng chiều của Cận Thời Xuyên dành cho mẹ con cô.
Kết thúc hoạt động ở trường, Cận Thời Xuyên hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Hả?” Viễn Hi Đình ngẩn ngơ nhìn Cận Thời Xuyên, nhất thời không hiểu ý câu hỏi.
“Có muốn đi ăn hay là đi chơi ở đâu không?” Cận Thời Xuyên giải thích cho câu hỏi không đầu không đuôi ban nãy, lần này anh trực tiếp nói rõ ràng khiến cô không cách gì tỏ ra ngớ ngẩn được.
Viễn Nhiên nhanh miệng nói: “Có thể đi ăn kem được không bố?”
“Được chứ! Lên xe.” Cận Thời Xuyên mỉm cười gật đầu đồng ý.
Khi Viễn Hi Đình vừa mở cửa ở ghế phụ sau, Viễn Nhiên liền nhảy xổm vào, thẳng chân nằm lên trên đó.
“Mẹ lên trước ngồi đi, con mệt quá, muốn nằm một lúc.”
Sau đó, cô bé lại nháy mắt với Cận Thời Xuyên, ý muốn nói: con tạo cơ hội cho bố rồi đó, còn lại phải xem biểu hiện của bố thế nào.
Cận Thời Xuyên hiểu ý cô bé liền nhướng mày trong bất lực, bụng dạ như mở cờ.
Xe vừa chuyển động, Viễn Nhiên liền ngồi dậy, dựa đầu bên cửa xe, nhắm mắt giả vờ ngủ, đóng vai người tàn hình trong xe.
Cận Thời Xuyên ho khan một tiếng rồi vu vơ hỏi: “Em thấy anh thế nào?”
Viễn Hi Đình khó hiểu, nghi hoặc nhìn anh, không nói gì.
Anh cong nhẹ khoé môi: “Ý anh là biểu hiện hôm nay của anh thế nào?”
“Rất tốt.” Cô thẳng thắn đáp lại, nhưng sau đó lại bồi thêm một câu làm cho nụ cười trên đầu môi anh chưa kịp xuất hiện đã bị dồn ép vào trong: “Nhưng có vẻ như anh đã có dấu hiệu của tuổi già rồi, không còn lanh lẹ như hồi cấp ba nữa.”
“Anh mới chỉ hai mươi tám thôi mà.” Cận Thời Xuyên không cam tâm chấp nhận.
“Sinh nhật hai tám tuổi của anh sắp đến rồi còn gì.” Viễn Hi Đình tuỳ ý dựa lưng ra sau ghế, như vô tình như cố ý liếc sang quan sát sắc tình trên gương mặt anh.
Ánh nắng dìu dịu ngoài trời phả lên tấm kính trong suốt, động lại chút tịch mịch trên nửa gò má Cận Thời Xuyên, đáy mắt anh bình lặng như mặt hồ mùa thu, khoé môi hiện lên ý cười.
Cõi lòng anh tựa như chồi hoa đua nở, da mặt hơi phớt hồng, mật ngọt tan chảy từ tim truyền tới lục phủ ngũ tạng, anh thật không ngờ rằng cô vẫn còn nhớ tới sinh nhật của anh.
Khoé môi anh không kìm được mà vểnh lên : “Vẫn còn gần hai tháng nữa mới tới.”
“Ò…” Cô bật cười không thành tiếng, ánh mắt chuyển dời ra phía cửa kính, vu vơ nói: “Thật ra nếu như anh không chủ động nói tuổi của mình ra thì sẽ không ai biết anh đã sắp ba mươi đâu!”
“Em nên biết mình cũng bằng tuổi anh đó.” Cận Thời Xuyên bị trêu cho tức, liền chĩa mũi giáo sang phía cô.
“Em biết.” Cô mỉm cười lắc đầu: “Nên em sống rất đúng với tuổi thật của mình.”
Nói thì nói thế, nhưng nhan sắc của Cận Thời Xuyên và Viễn Hi Đình đều không già đi chút nào, nếu so với thời trung học, họ cùng lắm cũng chỉ xem như là trưởng thành hơn.
Anh tuấn lãng bất phàm, cô kiều diễm mỹ lệ, vẻ đẹp không bị thời gian lãng quên.
Xe dừng lại trước tiệm kem, ba người đồng lúc bước xuống, rồi đi vào trong.
Cận Thời Xuyên lịch lãm dừng bước trước quầy tiếp khách của quán, dịu dàng nhìn Viễn Hi Đình, đáy mắt ngập tràn hơi ấm áp: “Em và con lại ngồi vào bàn trước đi, anh đi gọi đồ.”
Khi nhân viên bưng đồ mà anh gọi ra thì cô hơi kinh ngạc, anh vẫn còn nhớ sở thích của cô ư?
Kem vị dâu bơ, bánh su kem nguyên vị, cộng thêm một ít mẩu bánh mỳ lát.
Viễn Nhiên “wow” lên một tiếng, sau đó nỉ non hỏi: “Sao bố biết mẹ và con thích ăn những thứ này?”
Cận Thời Xuyên không dài dòng đáp lại đúng một chữ “đoán”.
“Bố lợi hại thật.” Viễn Nhiên chĩa ngón tay cái lên, khoé miệng cười rạng rỡ.
Cô bé không hề hay biết chuyện anh và cô đã từng một thời yêu nhau, nên đương nhiên sẽ tin lời anh nói, đó là dùng năng lực phán đoán mà ra.
“Khó thế mà cũng đoán ra được.
Con càng lúc càng khâm phục bố rồi đấy!”
Anh xoa đầu cô bé: “Nói nhiều thế, mau ăn đi.”
Dần dần mối quan hệ giữa anh và Viễn Nhiên mỗi lúc một tốt hơn, anh cũng không còn tỏ ra xa cách lạnh lùng với Viễn Hi Đình nữa, thái độ luôn trung hoà kiểu không quá gần gũi nhưng cũng không phải xa lạ.
Có lẽ, họ cần một khoảng thời gian để chấp nhận cũng như là đón nhận nhau.
Khoảng mấy tuần sau, Cận Thời Xuyên lại vô tình bắt gặp Hứa Cẩn Dương lảng vảng trước cửa tập đoàn.
Anh ra lệnh cho Tần Dữ dẫn anh ta tới văn phòng của mình.
Hứa Cẩn Dương biết người mình cần gặp là Cận Thời Xuyên thì không khỏi lo lắng, hắn ta dù cho lớn gan tới mức nào thì cũng không dám đối đầu trực tiếp với anh.
Ai ở thành phố Tây Thành này không biết mấy gia tộc khá có tiếng đều bại dưới tay anh chỉ trong vòng một đêm, huống hồ là một tên tép riu cỏn con giống như hắn.
Cận Thời Xuyên ngồi vắt chéo chân trên sô pha, điềm tĩnh nhấp một ngụm cà phê, rồi lại đặt tách cà phê xuống bàn, lạnh lùng ngẩng mặt lên nhìn Hứa Cẩn Dương, thờ ơ buông tiếng: “Ngồi xuống đi.”
“Anh… gọi tôi tới là có chuyện gì?” Hứa Cẩn Dương run rẩy hỏi.
“Tại sao cứ làm phiền tới cuộc sống của Hi Đình?” Thanh âm khô khan như cát, lạnh như băng, sắc mặt anh không một chút biểu tình gì, khiến người đối diện càng thêm mù mịt.
“Chuyện mười năm trước là thế nào?”
Hứa Cẩn Dương run rẩy: “Chuyện đó là hiểu nhầm… hiểu nhầm…”
“Đừng phí lời, nói chuyện chính.” Cận Thời Xuyên sắc lạnh nhìn chằm chằm Hứa Cẩn Dương, khiến lòng hắn ta nhất thời rét run.
“Tôi nói.” Hứa Cẩn Dương thành thật khai báo: “Thật ra tôi không phải là tình nhân của Hi Đình mà là em họ của chị ấy.
Chị ấy bảo tôi đóng giả làm thiếu gia nhà giàu trước mặt anh để dễ bề nói tiếng chia tay với anh, rồi sau đó sẽ cho tôi tiền.”
Cận Thời Xuyên nghiến răng nghiến lợi hỏi tiếp: “Vì sao cô ấy lại phải làm như thế?”
“Cái này tôi thật sự không biết.” Hứa Cẩn Dương mặt mày tái mét.
Cận Thời Xuyên lạnh nhạt buông câu: “Trợ lý Tần đưa cho anh ta hai mươi nghìn, sau này đảm bảo không bao giờ được xuất hiện trước mặt Hi Đình lần nào nữa.”
“Được, được… tôi biết rồi.” Hứa Cẩn Dương vội vàng theo Tần Dữ rời khỏi, tuyệt đối không dám nán lại thêm một giây phút nào.
Anh nắm chặt lấy ly cà phê trong lòng bàn tay, bên tai không ngừng vẳng lại những gì Hứa Cẩn Dương vừa nói.
Tại sao cô lại phải làm như thế?
Lẽ nào ở thời điểm ấy có ai đó chèn ép cô ư?