Thân thể Viễn Hi Đình run lên bần bật, không phải vì lạnh, mà là vì quá áp lực.
Cái này gọi là ném tiền qua cửa sổ trong truyền thuyết ư?
Ông nội thậm chí không hề truy xét tới gia cảnh hay xuất thân của cô mà đã ném một xấp tiền tới trước mặt cô, không sợ lừa đảo à?
Kỳ thực, nhà họ Cận không có gì ngoài tiền, thấy cháu trai chủ động dẫn một cô vợ về ra mắt, ông cụ mừng hơn đào được mỏ kim cương, đừng nói là chút sính lễ đó, mà hơn nữa ông cũng sẵn sàng chi trả.
Vả lại, trước đó ông cũng đã từng tuyên bố, làm cháu dâu nhà họ Cận tuyệt đối sẽ không thể chịu thiệt thòi, ông nói được ắt làm được.
Viễn Hi Đình quắt mắt nhìn Cận Thời Xuyên mếu mó, anh lại chẳng tỏ ra biểu tình gì cả, cuối cùng cô chỉ có thể đặt bút ký tên.
Chưa bao giờ mà cô cảm thấy viết chữ lại khó khăn đến vậy.
Sau khi dùng xong bữa cơm cùng ông nội, Cận Thời Xuyên cho người tới dọn đồ trong phòng tới biệt thự ở phía Tây.
Trước kia, khi anh chưa có gia đình sẽ ở chung với ông nội, nhưng giờ anh đã có vợ nên phải dọn tới căn biệt thự khác sinh sống.
Mặc dù, căn biệt thự đó vẫn nằm trong cùng một khu vườn với thủ phủ của ông nội và chú thím, nhưng nó ở khá xa và biệt lập, vậy nên cần phải lái xe mấy vòng mới tới nơi.
Cô chỉ nghĩ vườn tược nhà họ Cận rộng, nhưng không ngờ lại lớn tới mức đi xe mấy chục vòng mới tham quan hết, với một người mới giống như cô, cũng có thể sẽ bị lạc trong chính nhà mình bất cứ lúc nào.
Sắp xếp xong đồ đạc, Viễn Hi Đình tất tả chạy vào bệnh viện thăm con gái.
Suốt cả ngày hôm nay cô bận việc ở nhà họ Cận, nên đã nhờ Lưu Đào tới chăm sóc Nhiên Nhiên giúp.
Khi cô vào tới nơi, Viễn Nhiên đã mệt lả mà ngủ thiếp đi, cô và Lưu Đào ngồi ngoài hành lang trước cửa phòng bệnh của con gái trò chuyện.
Cô kể vắn tắt cho bạn thân nghe những gì xảy ra trong ngày hôm nay, cõi lòng nặng nề như bị núi đè xuống vậy.
Lưu Đào chép miệng cảm thán: “Chỉ sau một ngày không gặp mà bạn thân tớ đã trở thành phú bà rồi ư? Cận thiếu phu nhân, sau này phiền cô giúp đỡ… ha ha…”
Viễn Hi Đình ủ rũ thở dài: “Tớ thật sự chẳng muốn chút nào?”
“Tại sao chứ?” Có người ngốc mới không lấy.
Lưu Đào thật sự rất muốn đánh cho Viễn Hi Đình tỉnh táo.
“Áp lực lắm! Với lại làm như thế khác gì tớ đang bán thân.” Viễn Hi Đình ôm một núi tiền nhưng lại chẳng thể vui nổi.
“Xí! Vốn dĩ là bán thân còn gì.” Lưu Đào cười nhạt.
“Lưu Đào.
Cậu có thể đừng trào phúng tớ có được không?” Viễn Hi Đình tức giận tới đỏ mặt tía tai.
“Tớ chỉ là đang nói ra sự thật thôi mà.” Lưu Đào nhướng mày, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Đêm càng về khuya càng lạnh, gió vẫn thổi không ngừng, cả bệnh viện đã chìm ngập trong im lặng.
———————————-
Viễn Nhiên xuất viện, Viễn Hi Đình đành phải thu dọn đồ đạc chuyển tới biệt thự Cận gia.
Khi cô tới nơi, Cận Thời Xuyên đã rời khỏi nhà, chỉ còn lại dì Trương giúp việc tiếp đón mẹ con cô.
“Tiểu thư, thiếu phu nhân, tôi đưa hai người lên phòng.” Dì Trương nói.
“Được.”
Viễn Nhiên ở trong căn phòng cuối lầu hai bên cánh trái, còn Viễn Hi Đình ở chung phòng với Cận Thời Xuyên ở phòng đầu tiên cạnh cầu thang bên cánh phải.
Khoảng cách giữa hai phòng không xa lắm, nhưng cũng không phải là gần.
Sau khi giúp con gái sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Viễn Hi Đình kéo theo vali trở về phòng mình.
Cô quắt mắt nhìn đồ đạc được sắp xếp đâu ra đấy trong phòng chứa đồ, lại cẩn thận mở hộc tủ ra, tất cả đều chật kín chỗ.
Cô biết rõ anh có thói quen không thích người khác chạm vào đồ của mình, nên đã không làm gì cả, chỉ kéo vali đặt vào chỗ trống trong phòng chứa đồ.
Tối hôm đó, Cận Thời Xuyên trở về nhà khá muộn.
Viễn Hi Đình vừa dỗ con gái ngủ xong liền quay về phòng, thấy anh đang định đi tắm lại trở ra, đi xuống dưới tầng ngồi trong nhà bếp.
Anh tắm xong cũng đi xuống dưới, rót một ly nước ấm để uống.
Cô thấy anh thì liền hỏi: “Anh… đã… ăn tối chưa?”
“Ăn rồi.” Anh lạnh nhạt đáp.
Khi cô quay lại phòng ngủ thì anh đang ngồi làm việc trước máy tính, cô ngập ngừng mấy lần mới ấp úng hỏi: “Tối nay… tôi… ngủ ở đâu?”
Anh quắt mắt nhìn cô, ánh mắt sâu như chim ưng không rõ biểu tình gì, bản mặt lạnh tanh không chút biến sắc, giọng nói âm trầm đầy gió lạnh: “Em…thấy mình… sẽ ngủ ở đâu?”
Anh hỏi như thế khác gì làm khó cô chứ!
Cô cười tới méo mặt, hơi thở không thông: “Sô pha… em ngủ ở đó cũng được.”
Anh nhướng mày, không nói gì thêm.
Một lúc sau đó, cô lại hỏi: “À thì… đồ quần áo của tôi… để ở đâu?”
“Em thấy ở đâu trống thì để ở đó…” Lần này anh không nhìn cô, chỉ hắt lại chất giọng âm u như vọng về từ âm phủ.
“Nhưng làm gì còn chỗ trống.” Cô cười nhạt, giọng nói nỉ non như chó con bị thiểu não.
Anh thở dài một tiếng, đứng phắt dậy đi thẳng tới phòng chứa đồ, dọn hết chỗ quần áo trên kệ bên trái chuyển sang phía đối diện.
“Bây giờ thì có rồi chứ!”
“Ò… cảm ơn…”
Tối hôm đó, cả cô và anh đều trằn trọc mãi không ngủ được, thỉnh thoảng lại liếc nhìn bóng lưng của nhau, hồi tưởng về quãng thanh xuân tươi đẹp đã qua, trong lòng không khỏi bồi hồi và xao xuyến.
Trước kia, họ chưa từng khách khí như vậy bao giờ, cho dù là lúc vừa mới gặp chưa quen thân, giữa họ cũng không tới mức dè dặt cẩn thận từng li từng tí giống như bây giờ.
Dường như cô vẫn là Viễn Hi Đình, nhưng lại là một phiên bản mới, không còn là cô gái năm đó anh yêu.
Cô của hiện tại đã trở nên cẩn trọng trong tất cả mọi việc, không còn để lộ quá nhiều cảm xúc ra mặt giống như trước, cũng đã không còn thoải mái hay bốc đồng nữa, mà mỗi bước đi đều được tính toán cẩn thận.
Cô ít nói, ít cười hơn, mỗi một câu phát ra từ cửa miệng đều không quá thiển cẩn nhưng cũng không hẳn là sâu sắc, chỉ có điều nó lại khiến cho người ta phải suy nghĩ.
Có đôi lúc anh thấy cô tham lam, nhưng cũng có khi anh nhận ra cô không phải hạng người đó.
Một người lúc nào cũng rề rà, không chu đáo, nay lại tỉ mỉ từng chút một chăm sóc cho người khác.
Đôi lúc anh thầm nghĩ, vì sao ngày ấy cô lại nói tiếng chia tay, có thật sự vì tiền không?
Anh chỉ biết rằng cô kéo theo vali lên xe người đàn ông khác, rồi cô nói với anh là cô không cần tình yêu của anh nữa, tình yêu không thể mài ra để ăn no được, đã đến lúc cô nên sống thực tế hơn một chút, không thể cứ mãi ở bên cạnh người không có tương lai giống như anh.
Đúng là trước kia cô từng nói thích kiểu đàn ông có bản tính hiền lành lương thiện, tuy nhiên người như thế thì làm sao có khả năng bảo vệ cho cô được.
Anh chỉ biết mình đau quằn quại nhưng anh lại không hề hay biết những tháng ngày qua cô đã trải qua những gì.
Sau một quãng thời gian đau khổ đến chết đi sống lại, anh ra nước ngoài mười năm không một lần quay trở về.
Trong mười năm ấy, anh chưa một giây một phút nào ngừng nhớ về cô, rất muốn quay lại tìm cô, lại sợ nhìn thấy cô đang hạnh phúc bên ai khác.
Anh đã từng rất muốn hận cô, nhưng lại chẳng cách nào hận được, bởi vì tình yêu của anh dành cho cô đã sớm lớn hơn nỗi hận ấy.