Vì sức khỏe cho thai nhi cô đồng ý nhập viện.
Ròng rã suốt 1 tuần cô mới được xuất viện.
Suốt 1 tuần qua Kai luôn bên cạnh trong sóc cô làm cô vừa biết ơn vừa tủi thân cho mình.
Đáng lẽ ra vào những lúc như thế này người cô yêu nhất sẽ đồng hành cùng cô chứ không phải bạn thân nhất
Kai giúp cô thu dọn một ít đồ.
Cô ngồi thất thần trên giường bệnh.
Gương mặt đã hồng hào được một chút, vì mấy ngày nay cô đã cố gắng tịnh dưỡng
- Em đang suy nghĩ gì?_ Kai.
Thấy cô bần thần trong lòng anh rất bất an
- Không có gì.
Một chút chuyện linh tinh thôi_ cô quay sang nhìn Kai gượng cười nói
- Em và Trịnh Tuấn không thể giải quyết được sao? Nếu anh ta biết em đang mang thai không chừng sẽ chịu lắng nghe em giải thích..._ Kai
- Chuyện gì không được thì mình không nên gượng ép anh à.
Có thể vốn dĩ em và anh ấy chỉ là người đồng hành cùng nhau 1 thời gian ngắn.
Em không muốn lợi dụng con của mình để níu kéo anh ấy_ cô nói
- Thuần Mỹ à! Đó không phải lợi dụng.
Em à đứa bé cần cha của nó_ Kai nói mà trong lòng anh quặng đau
- Không thay đổi được gì đâu anh!_ cô bất lực nói
Cô cảm thấy cô và anh đã hết thật rồi.
Không thể níu kéo được nữa.
Nếu đã như vậy thì còn cố chấp làm gì, chỉ làm cả hai mệt mỏi.
Mất lòng tin hoàn toàn vào nhau thì lấy đâu ra động lực mà cùng nhau sống tiếp
- Bây giờ anh đưa em về đâu đây_ Kai đau đớn hỏi cô
- Còn về đâu nữa.
Bây giờ em vẫn phải trở về căn biệt thự to lớn nhưng đã hết hơi ấm_ cô thê lương nói
Kai ngậm ngùi im lặng.
Đưa cô ra xe rồi đưa cô về nhà.
Về gần tới biệt thự cô kêu anh dừng xe để tự mình đi bộ vào.
Bóng dáng nhỏ nhắn bước xuống mệt mỏi lê bước về nơi mà cô dần xa lạ.
Kai đứng ngay cửa xe nhìn cho đến khi bóng dáng xinh xắn đó khuất dần tầm nhìn anh mới ra về
Cô vào trong nhà.
Căn biệt thự vẫn vậy.
Vẫn im lặng đến đáng sợ.
Thi thoảng vang một chút tiếng nói của người giúp việc dưới bếp.
Cô đi thẳng lên lầu.
Mở cánh cửa phòng ra thì thấy thì thấy anh đang nằm trên giường.
Cảnh tượng hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của cô
Cô nặng nề thở rồi đi vào trong.
Cố phớt lờ hình bóng của anh đi vào phòng tắm rửa cho sạch rồi thay quần áo.
Khi bước ra thì thấy anh đã thay xong âu phục đang thắt cà vạt.
Cô cũng chỉ biết im lặng leo lên giường nằm lấy mền phủ kín người
- Đi đâu hơn một tuần nay?_ anh bá đạo hỏi
Cô im lặng không muốn trả lời anh.
Và hậu quả thật khiến cô khác yếu tim
Anh cứ im lặng mà bước tới kéo tấm mền ra nhìn chằm chặp vào cô.
Điều này làm tim cô muốn bay ra khỏi lồng ngực.
Cứ tưởng anh sẽ bỏ ra ngoài lại không ngờ anh hành động như vậy
- Anh làm gì vậy?_ cô tức giận hỏi
- Tôi hỏi sao em không trả lời? Em đi đâu một tuần qua?_ Trịnh Tuấn
- Anh quan tâm tôi làm gì!_ cô thê lương nói
Câu hỏi đó làm bầu không khí càng cứng hơn.
Cuối cùng anh cũng đứng dậy, cười nhếch nói
- Được lắm!_ nói dứt câu anh liền bỏ ra khỏi phòng
Bên trong chỉ còn một mình cô.
Cô thật sự rất sợ và mệt mỏi.
Cô không muốn tiếp tục ở đây một chút nào nữa.
Cái cảnh này làm cô sợ quá...thật sự rất sợ và buồn
Trong đầu chợt bật ra 1 ý định và cô quyết định thực hiện ngay bây giờ.
Cô đi nhanh vào phòng quần áo, lấy quần áo và một số thứ cần thiết cho vào vali.
Tất cả về trang sức cô đều để lại không lấy bất kì cái gì.
Chiếc nhẫn cưới của cô và anh cô cũng tháo nó ra.
Đặt trên kệ tủ đầu giường.
Cô lại lấy máy gọi một cuộc điện thoại rồi tắt máy.
Bước vào phòng vệ sinh thay quần áo khác rồi kéo vali đi xuống lầu.
Người giúp việc thấy liền chạy theo cô hỏi thăm
- Phu nhân đi đâu vậy?_ người giúp việc
- Tôi ra ngoài một thời gian.
Mọi người ở lại làm việc tốt nhé!_ cô hít sâu một hơi lấy can đảm nói
Thật ra cô rời khỏi căn biệt thự này chính cô cũng khó chấp nhận.
Không ngờ anh và cô lại đi đến bước đường này.
Tránh dây dưa phiền phức cô nhanh chóng kéo vali ra khỏi căn biệt thự.
Một chiếc ô tô màu trắng sang trọng đậu cách đó không xa.
Một người đàn ông điển trai đang đứng dựa vào cửa xe tỏ vẻ chờ đợi.
Cô kéo vali dè dặt bước tới
- Kai! Lại làm phiền anh rồi!_ cô áy náy nói
- Em đừng khách sáo với anh được không! Lên xe nào!_ anh nói rồi mở cửa xe cho cô
Cô nhanh chóng ngồi lên xe.
Chiếc xe lăn bánh chạy nhanh trên đường phố đông đúc của Bắc Kinh.
Cuối cùng rẽ vào căn nhà khang trang
- Mẹ em thấy anh chắc sẽ vui lắm_ cô nói
- Anh thật vinh dự_ Kai
- Nhưng mẹ sẽ rất thất vọng về em.
Em đã không giữ trọn vẹn hôn nhân của mình còn làm mẹ đơn thân.
Em không biết mẹ sẽ nghĩ thế nào.
Em không muốn thấy mẹ sốc đến phát ngất_ cô rơi nước mắt nói
- Thuần Mỹ em đừng bi quan như vậy.
Chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Em và Trịnh Tuấn trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng.
Hai người vẫn có thế quay lại với nhau_ anh an ủi cô
- Chuyện gì cũng có cách giải quyết.
Nhưng chuyện của em và anh ấy có lẽ là không.
Ra đi là sự giải thoát cho cả hai_ cô nói, tim chợt nhói lên
P/s: 22:23 r chắc các bạn không coi được rồi nhỉ? Mình bây giờ vừa học vừa làm nên thời gian eo hẹp quá dẫn đến ra truyện cũng khó khăn, lệch lạc giờ giấc.
Mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ cho mình nhé❤