Anh theo Kai đi đến quầy tiếp tân của bệnh viện.
Anh đứng một bên xoa xoa màn tang vì anh đang khá nhức đầu.
Kai tâm trạng không tốt nhưng vẫn cố kìm lại để hỏi thăm tiếp tân
- Thuần Mỹ cô ấy nằm phòng hồi sức số mấy?_ Kai hỏi
- Thưa Lục Tổng lúc anh vừa mới gấp gáp rời khỏi đây thì cô ấy cũng bỏ chạy ra ngoài.
Đi đâu thì chúng tôi không biết ạ_ nữ tiếp tân cung kính nói
Kai nghe tiếp tân nói vậy trong lòng liền bất ngờ và thâm tâm thầm sáng lên hi vọng
- Vậy cuộc phẫu thuật thì sao?_ Kai
- Thưa Lục Tổng cô ấy đột ngột bỏ chạy nên cuộc phẫu thuật bị hủy ạ_ tiếp tân
Anh đứng một bên nghe nói như vậy liền đẩy Kai sang một bên hỏi thăm
- Cô nói thật không? Cô ấy không phá bỏ đứa bé?_ anh gấp gáp hỏi
- Vâng ạ! Tôi nghĩ cô ấy rất đau lòng khi lựa chọn phá đứa bé vì lúc cô ấy bỏ chạy đã khóc rất lớn_ tiếp tân
- Được! Được rồi!_ anh gật đầu rồi lẩm bẩm
- Bây giờ cậu tính làm gì?_ Kai
- Mấy ngày nay cậu đưa vợ tôi đi đâu?_ anh lạnh lùng hỏi
- Đừng suy nghĩ đen tối.
Cô ấy về nhà mẹ mình thôi.
Tôi khuyên cậu hãy tin tưởng cô ấy nhiều hơn.
Thuần Mỹ lương thiện và biết suy nghĩ rất nhiều.
Cô ấy sẽ không gây ra chuyện có lỗi với cậu_ Kai nói
- Tôi đến đón cô ấy_ anh nói dứt câu rồi quay người bỏ ra xe
Kai biết vào lúc này anh không nên xuất hiện gần cô.
Đây là cơ hội để cô giải quyết chuyện của mình, giành lại cuộc sống tốt đẹp như trước đây.
Anh không thể phá hoại nó thêm lần nào nữa
Anh lái xe thẳng đến nhà bà Lương.
Ấn chuông một lúc thì có người ra mở cổng.
Là dì Hà ra mở.
Thấy anh tới bà cũng có chút bất ngờ
- Con đến tìm Thuần Mỹ sao?_ dì Hà hỏi
- Phải! Con đến xin lỗi cô ấy_ anh ra vẻ tội nghiệp
- Con bé mới ở ngoài về.
Có vẻ hốt hoảng nhưng dì và mẹ gặng hỏi cỡ nào nó cũng không nói.
Con lên xem thử đi_ dì Hà
- Được thưa dì!_ anh nói rồi cùng dì Hà đi vào trong
Vừa vào đến phòng khách đã thấy cô từ trên lầu bước xuống.
Anh quan sát kĩ cô hơn.
Cô mặc đầm rộng rãi tạo vẻ thoải mái vô cùng, tay ôm nhẹ phần bụng bước xuống rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận.
Hình ảnh cô nhẹ nhàng vì sự an toàn của con làm anh thật sự rất đau lòng vì đã ghen tuông hành động thiếu suy nghĩ với cô trong suốt thời gian qua.
Cô thấy anh đứng uy nghi ở phòng khách thì động tác bước chân liền dừng lại.
Ngay lập tức cô muốn quay lại lên lầu.
Anh cũng không kiên dè gì mà đi thẳng đến chỗ cầu thang cô đang đứng thì thầm với cô
- Chúng ta lên phòng nói chuyện một chút được không?_ anh hỏi
- Có gì để mà nói.
Theo lời nói của anh chẳng phải chúng ta kết thúc rồi sao.
Anh còn tìm tôi làm gì?_ cô nói đồng thời lạnh nhạt với anh
- Em tính đứng ở đây đợi mẹ và dì Hà cùng nhau xem chúng ta nói chuyện sao?_ anh hỏi
- Anh...._ cô tức giận nói
Anh biết cô không muốn làm mẹ và dì Hà thấy cảnh hai người kình cãi trước mắt.
Mặc dù biết anh và cô đang trục trặc tình cảm như hai người họ vẫn cảm thấy buồn nếu chứng kiến cận cảnh cãi nhau.
Thế nên cô đành quay người lại đi lên phòng và đương nhiên anh cũng đắt ý đi theo
Vào đến phòng cô chậm rãi ngồi lên giường.
Lên tiếng hỏi
- Anh muốn nói gì?_ cô hỏi
Trong lòng cô thầm nghĩ chắc là anh định giải quyết ổn thỏa hôn nhân giữa hai người đây mà
- Anh đến để đón em về nhà_ anh tỉnh bơ nói
- Anh điên à!_ cô la vào mặt anh
- Anh không điên.
Anh đang rất tỉnh táo.
Em đang mang thai phải tịnh dưỡng.
Anh sẽ chăm sóc hai mẹ con_ anh nói
Sao anh lại biết cô mang thai rồi.
Không lẽ Kai nói? Lúc cô đẩy cửa bỏ chạy không thấy Kai cô đã rất nghi ngờ nhưng không ngờ lại thật
- Mang thai gì chứ.
Tôi phá đứa bé rồi_ cô nói dối không chớp mắt
- Em định lừa ai? Ai là người bỏ chạy khi cuộc phẫu thuật vừa mới bắt đầu? Thuần Mỹ à! Anh biết em sẽ không nhẫn tâm bỏ con chúng ta.
Và anh biết anh sai rồi.
Anh không nên nghi ngờ em như vậy_ anh vừa nói vừa ra vẻ tội nghiệp
- Đây là con của tôi.
Tôi tự chăm sóc được.
Không cần anh_ cô nói
- Em như vậy là không được! Em càng nói sẽ càng sai! Một mình em thì làm sao có thể có được con chứ.
Đây cũng nhờ công của anh mà.
Sao em lại giành hết_ anh gian tà nói
- Anh dám..._ cô cáu lên
- Thôi được rồi! Em đừng tức giận sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Ngoan, theo anh về nhà_ anh nói
- Không!_ cô kiên quyết
Anh nghe cô từ chối thẳng thừng trong lòng có chút nhói.
Nhưng trước hết anh phải đưa cô về trước bằng mọi giá.
Còn việc để cô hết giận anh sẽ giải quyết sau khi về nhau
- Nếu em không theo anh về anh sẽ nói cho mẹ biết em đã vào phòng phẫu thuật để phá bỏ cháu của bà ấy_ anh nói
- Anh dám..._ cô la lên
Anh biết cô rất sợ mẹ mình bị xúc động mạnh.
Rất sợ mẹ sẽ biết cô có ý định phá thai.
Bà mà biết cô sẽ không yên tai
- Theo anh về đi mà.
Anh hứa sẽ giữ bí mật.
Còn chuyện khác chúng ta từ từ giải quyết được không?_ anh nhẹ nhàng nòi
- Lưu manh!!!_ cô chửi
Anh nghe cô chửi thì liền cười lớn
- Anh cười gì chứ.
Tôi theo anh về chỉ để anh giữ bí mật này.
Còn về rồi muốn đi hay không là quyền của tôi_ cô lạnh lùng nói
- Được! Tùy bà xã_ anh ra sức nịnh bợ
- Ai là bà xã của anh_ cô nghiến răng nói rồi đi thu dọn quần áo.
Anh cũng tranh thủ giúp đỡ ghi bàn với cô