Sáng hôm sau Lương Thuần Mỹ tỉnh dậy thì kế bên cô đã trống rỗng, chính xác là anh đã rời khỏi giường rất lâu rồi vì xung quanh nơi anh nằm đã không còn hơi ấm.
Lương Thuần Mỹ nghĩ rằng công ty có nhiều việc cần giải quyết nên anh đã đến sớm, chắc tại cô ngủ ngon quá nên anh không gọi.
Từ lúc mối quan hệ của anh và cô sang một trang mới thì mỗi sáng thức dậy cô đều được nhìn thấy anh vậy mà giờ lại không như mọi khi nên cô có phần mất mát.
Cô nhanh chóng ngồi dậy rồi rời khỏi giường đi làm VSCN rồi thay đồ.
Hôm nay cô phải đến trường nên cô chọn quần tây baggy màu đen và chiếc áo sơ mi cổ chữ V màu trắng phối hợp với đôi giày sandal màu đen mang theo một chiếc balo cỡ trung, tóc cột cao trông cô rất giống một nữ sinh nhìn không giống như người đã có chồng.
Cô thong thả bước xuống lầu để dùng bữa sáng.
Vừa tới phòng khách định đi thẳng vào nhà bếp thì thấy anh từ bên ngoài đi vào đang đổi dép mang trong nhà.
Anh tại sao lại xuất hiện lúc này, nhìn anh không giống như đến công ty hay từ công ty trở về.
Vì anh khi đến công ty chỉ mặc tây trang nhưng giờ đây anh lại mặc quần âu màu đen và chiếc áo sơ mi trắng nhìn sơ qua thì y như cô và anh mặc đồ cặp.
Nhưng nhìn anh vẫn toát lên vẻ của một người đàn ông vô cùng lịch lãm
Trong đầu Lương Thuần Mỹ ong ong, như vậy là sao đây?.
Tại sao anh lại ở nhà lại còn mặc đồ không giống như chuẩn bị đi làm không lẽ anh muốn nghỉ nữa chứ.
Cô mãi suy nghĩ mà không biết người nào đó đang nhìn cô chằm chằm mặt không biến sắc mà lại bắt đầu châm chọc cô
-Em mặc như vậy ai mà biết em đã có chồng!_ anh nói
Cô bị câu hỏi của làm cho ngớ ngẩn.
Cái gì mà không giống có chồng ý anh là nhìn cô giống học sinh sao.
Cô cau mày nói:
-Anh có ý gì?.
Chẳng phải quần áo em mặc đều do anh cho người may sao?.
Nếu không dùng có phải quá tiếc rồi không?_ Lương Thuần Mỹ
Anh nhàn nhạt nở nụ cười đầy hứng thú nói:
-Đương nhiên là anh biết đồ em mặc là anh bảo nhà thiết kế may không thiếu gì nhưng anh lại không nghĩ....em mặc như thế này lại y như học sinh trung học.
Em xem...em có giống không, tất cả đều như phát triển chưa đủ.
Có phải anh chọn sai nhà thiết kế để thiết kế đồ cho em hay không.
Anh đã vô tình biến bà xã mình thành học sinh trung học rồi_ Trịnh Tuấn nhìn cô chăm chú càng làm cô xấu hổ hơn
Cái gì mà phát triển chưa đủ.
Anh mới sáng đã châm chọc mình rồi.
Thật là muốn khóc quá đi
-Cái gì mà phát triển không đủ.
Thưa Trịnh Tổng có phải mắt anh có vấn đề hay không?.
Đường đường là một doanh nhân khôn ngoan trên chiến trường mà lại cưới một cô vợ chưa phát triển đủ sao...!Anh có phải tự mình cười mình không.
Nói xem em có chỗ nào chưa phát triển đủ hả?_ Lương Thuần Mỹ muốn phát cáu
-Hình như là từ trên xuống dưới đều thiếu.
Mà em nói như vậy có phải tự khen mình dáng chuẩn không vậy?.
Em thật tự luyến mà_ anh nhìn bộ dạng cô bây giờ không hiểu sao càng muốn chọc cô giận
-Anh...anh.
Đồ biến thái, anh từ lúc nào mà lại trở nên như vậy?.
Từ nãy đến giờ em có nói mình dáng đẹp sao?.
Em tự luyến khi nào.
Sáng giờ em vẫn chưa làm gì đến anh, tại sao phải châm chọc em chứ_ cô mặt mày đỏ ửng la hét
-Anh biến thái từ khi em xuất hiện.
Còn tại sao châm chọc em sao?.
Là tại vì đó là niềm vui của anh_ Trịnh Tuấn ung dung nói
-Anh...anh_ Lương Thuần Mỹ
-Thôi được rồi.
Anh không chọc tức em nữa.
Bà xã à sáng sớm mà em nóng quá rồi.
Chúng ta vào ăn sáng thôi_ anh vừa nói vừa lại chỗ cô trực tiếp nắm tay dắt cô vào phòng ăn
Trên bàn có trứng ốp la, thịt nướng, xúc xích, một ít rau xà lách và một đĩa báng mì sanwhic lớn.
Quản gia Phương vừa đúng lúc mang hai ly sữa nóng ra.
Anh trước giờ vẫn có thói quen ăn sáng uống sữa nóng chứ không giống như những người đàn ông khác ăn sáng uống coffee.
Anh chỉ dùng coffe hoặc trà khi đến công ty.
Anh tinh tế lấy bánh mì bỏ trứng, rau, thịt, xúc xích cho cô.
Vừa làm xong liền ân cần đưa về phía cô
-Em ăn đi!_ Trịnh Tuấn
Cô mỉm cười dịu dàng nồng ấm với anh rồi nhận lấy bánh mì ăn.
Anh cũng tự làm bánh mì cho mình.
Để bữa ăn không ảm đạm cô lên tiếng hỏi
-Hôm nay anh không đến công ty sao?_ cô hỏi
-Hôm nay anh có việc quan trọng phải làm nên sẽ không đến công ty_ anh ung dung nói rồi ăn
-Ồ...._ cô cũng không muốn hỏi nhiều vì sợ anh không thoải mái và nghĩ cô thích điều tra
-Chút nữa anh sẽ đưa em đến trường _ Trịnh Tuấn
-Cũng được!_ cô nhẹ nhún vai rồi tiếp tục ăn
Vừa ăn xong hết một cái bánh mì trong bụng đã lân lân no, cô liền bưng ly sữa lên uống một ngụm.
Cô chỉ cần uống hết ly sữa này thì xác định là no căng bụng.
Nhưng nằm ngoài dự định của cô là....!Một cái bánh mì tiếp tục đặt vào đĩa của cô.
Cô trợn to mắt nhìn đĩa của mình rồi nhìn anh.
Mặt anh vẫn không biến sắc nói
-Nhìn gì? Ăn tiếp đi_ anh bá đạo nói
Cô thật sự no rồi nha.
Anh ép người hơi quá rồi á...
-Anh định biến em thành heo sao.
Vừa ăn một cái rồi còn gì, em uống sữa nữa là no rồi cho nên em không ăn nữa mà_ cô nói
-Bữa sáng ăn nhiều một chút cũng không thành heo.
Em cũng quá gầy rồi cho nên rất dễ phát triển không đầy đủ cho nên vẫn là ăn nhiều sẽ tốt hơn _ Trịnh Tuấn
-Lại phát triển không đầy đủ sao? Anh đùa với em à?.
Em không ăn nữa đâu_ cô nói xong thì định chuồng không ngờ anh nhanh hơn cô một bước đi qua chỗ cô ôm lấy cô bắt cô ngồi xuống trên đùi của anh ra sức dỗ ngọt
-Anh chỉ muốn tốt cho em.
Em chỉ ăn một cái bánh mì nhỏ như vậy sao mà no được.
Nghe lời anh ăn thêm một cái nữa!_ anh ngon ngọt rót mật vào tai cô
-Mắt nào của anh thấy cái mì này nhỏ chứ. Em thật sự rất no rồi_ cô không muốn ăn nữa.
Vì nếu cô ăn quá no khi đi sẽ rất dễ bị sốc hông
-Ngoan!_ anh nói rồi đưa bánh mì đến miệng cô
Trước hành động và vẻ mặt ân cần của anh cô như bị thôi miên.
Tự động há miệng cắn một miếng bánh mì.
Cắn rồi mới biết mình vừa làm cái gì.
Cô xấu hổ nhai rồi nuốt, không ngờ cô lại dễ bị anh dụ như vậy.
Vừa nuốt thì anh lại đưa bánh đến miệng cho cô, cô lại cắn một miếng nữa.
Cứ vậy cô ăn được nửa cái thì bụng không thể chứa nỗi nữa đành van xin
-Em no quá rồi.
Không thể ăn được nữa_ cô khẩn khoản cầu xin
Thấy cô như vậy anh cũng không đành lòng.
Biết cô không ăn nổi nữa đành buông tha cho cô, anh để nửa cái bánh mì còn lại lên đĩa rồi bưng ly sữa của cô đưa cho cô uống
-Vậy em uống hết ly sữa đi!_ anh nói
Cô mừng rỡ trong lòng, cũng may anh hiểu.
Nếu anh một mực bắt cô ăn có thể cô sẽ nôn ra mất.
Cô bưng lấy ly sữa của mình nhấp từng ngụm uống....!Còn anh lại ăn...ăn nửa cái bánh dư còn lại của cô.
Anh bị bệnh sạch sẽ mà lại ăn dư của cô sao, lại ăn một cách rất ngon lành nữa chứ
-Này!!! Anh ăn phần dư của em đó hả.
Anh có nhầm không?_ cô tròn mắt hỏi
-Vậy thì đã sao?_ anh vừa ăn vừa nói
-Anh bị bệnh sạch sẽ mà!_ cô ngây ngốc hỏi
-Đây là đồ ăn của bà xã anh mà.
Cô ấy ăn không hết thì ăn phải ăn thôi.
Trên đời trừ cô ấy ra thì anh không ăn bất kì cái dư nào của người khác_ Trịnh Tuấn dõng dạc giảng dạy cho cô
-.......!!!!_ Lương Thuần Mỹ
Cô cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Tâm tư như có một dòng nước ấm phun lên
Còn anh thì cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Bây giờ cô đã là vợ anh thì anh thề sẽ không để cô bị thiệt thòi.
Anh sẽ yêu thương cô hết mực ở mọi thời điểm chỉ cần cô mãi bên anh.
Những lời anh nói ra tuy không giống như hình ảnh còn người anh trước đây nhưng những lời đó đều là thật, đều xuất phát từ trái tim anh....