Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Trêu Chọc


Lệ Cảnh Diễn không hiểu sao Thi Hạ có thể cười nói vui vẻ với mọi người trong nhà, trừ anh ta ra!
Hay là cô ấy vốn không hề để ý đến anh?
Anh ta nhìn người phụ nữ cười duyên bên cạnh bố mẹ, không thể phủ nhận, cô là một người con dâu tốt, chỉ tiếc không phải là người vợ tốt của anh ta!
- Tiểu tử thối, con giải thích rõ ràng cho ba, đây là chuyện gì?
Lệ Chí Nhân ném tờ tạp chí trên bàn trà lên người Lệ Cảnh Diễn, để anh ta nhìn cho rõ bản thân đã làm ra chuyện tốt gì!
Lệ Cảnh Diễn cũng không hề tránh né, mặc cho quyển tạp chí đập lên trên vai mình, đau đến mức run nhè nhẹ một chút.
Anh ta cười cười, đáp lại:
- Giống như ba nhìn thấy đó, còn có thể là chuyện gì nữa!
Nhìn thấy dáng vẻ như không có gì này của con trai mình, Lệ Chí Nhân càng cảm thấy cáu hơn.

Đây là thái độ nói chuyện với ba của mình sao?
- Cái gì gọi là giống như ba nhìn thấy? Con đã kết hôn rồi, con là người đã có vợ rồi, bản thân con còn không hiểu rõ hay sao?
Lệ Chí Nhân vừa nói vừa thở hổn hển.

Ông ta sắp bị đứa con trai này của mình làm cho tức chết rồi!
Tô Giai Kỳ ở bên cạnh vội vàng khuyên giải chồng mình bớt giận.

Tên tiểu tử thối này cũng thật là, vẫn không để cho ba mình bớt lo lắng!
Lệ Cảnh Diễn cười cười, bĩu môi, liếc nhìn Thi Hạ ở bên cạnh:
- Con biết mà.

Con là người đã có vợ rồi.

Hơn nữa, vợ của con hiện tại đang ở đây mà!
Nhất thời trên mặt Thi Hạ hơi lộ ra vẻ lúng túng.

Đây chẳng phải là đang nói người vợ này không được việc sao?
- Ba ơi, chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.
Thi Hạ nhìn Lệ Chí Nhân cười cười, trong lòng thì lại đang thầm nguyền rủa Lệ Cảnh Diễn.

Mỗi lần đi gây họa cũng bắt mình đi sau dọn dẹp hậu quả.
- Ba, người đừng tức giận nữa.


Con tin tưởng, người trong lòng Cảnh Diễn, chỉ có thể là con.
Nghe thấy con dâu mình đã loại bỏ được khúc mắc, trong lòng Lệ Chí Nhân lúc này mới thấy thoải mái.
- Lệ Cảnh Diễn, con tự mình nói xem, là thật vậy sao?
Ông tiếp tục truy hỏi con trai của mình.
Lệ Cảnh Diễn cười cười, ôm lấy vợ của mình.

Vẻ mặt thân mật, đem khuôn mặt của mình áp sát vào chiếc cổ thon dài của Thi Hạ.
Người phụ nữ này rất đẹp, đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Có điều không giống như người phàm.
Thi Hạ cười cười, hơi né tránh đối với sự áp sát đột ngột của Lệ Cảnh Diễn.

Nhưng mà, ba mẹ chồng của mình đều đang ở đây, cô chỉ có thể gắng gượng tươi cười.
Lệ Cảnh Diễn cười, mở miệng trả lời: "Đúng vậy.

Vợ con nói gì, thì là cái đó."
Nhìn thấy dáng vẻ không tệ của hai vợ chồng son này, Lệ Chí Nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Được rồi, được rồi.

Không dễ gì mới trở về một chuyến, cả nhà ở cùng nhau thật tốt, nào nào nào, mau lên, ăn cơm trước, không thì thức ăn đều sẽ nguội mất.
Tô Giai Kỳ cười nói.
Điều bà mong muốn nhìn thấy nhất, chính là cả nhà vui vẻ ngồi ăn cơm cùng nhau.

Nhưng mà, cũng sợ nhất là, sau khi con trai trở về, chồng mình sẽ nổi giận.
Cảnh Diễn xem như đã rất tốt rồi, còn có một Cảnh Dương.

Đến giờ vẫn còn ở Mỹ, chạy đâu chẳng thấy bóng dáng!
Thi Hạ cười cười, kéo cánh tay Lệ Cảnh Diễn, mở miệng, đáp: "Nghe mẹ hết, ăn cơm trước nào."
Lệ Cảnh Diễn biết, nếu đây không phải là nhà cũ, chắc chắn Thi Hạ hận không thể một cước đá bay mình ra ngàn dặm bên ngoài, làm gì có chuyện thân mật thế này.
- Thi Hạ, con ăn nhiều một chút.

Con xem con kìa, đi một chuyến qua Mỹ, lại gầy đi không ít rồi.


Phụ nữ quá gầy không tốt đâu.
Thi Hạ có hơi xấu hổ, thẹn thùng cúi đầu.

Tuy rằng đều là người một nhà, nhưng mà, cô vẫn còn chưa quen.
Từ nhỏ, bên cạnh cô chỉ có một mình bà ngoại.

Mẹ vì sinh khó mà mất.

Cô là con gái của người phụ nữ bên ngoài của ba.

Cô không hề có gia đình.
Thế nhưng, mẹ chồng hiện giờ đối xử với mình giống như con gái ruột do chính bà sinh ra.

Cô thật sự có chút luyến tiếc.
Dù sao, khi hết thời hạn ba năm, quan hệ giao kèo của cô và Lệ Cảnh Diễn kết thúc, cô sẽ phải rời đi, không còn quan hệ gì với gia đình này nữa.
- Cảm ơn mẹ.
Vẻ mặt Thi Hạ cảm động nhìn mẹ chồng của mình.

Cô rất cảm ơn Tô Giai Kỳ, đã cho cô cảm giác có một gia đình.
- Cảnh Diễn, con với Thi Hạ đã kết hôn hai năm rồi, không dự định có một đứa con sao?
Lệ Chí Nhân đột nhiên nói.
- Khụ....Khụ....
Khi nghe lời này, Thi Hạ lập tức bị sặc nước hoa quả trong cổ họng.
Tô Giai Kỳ còn chưa hiểu chuyện gì, vội vàng duỗi tay vỗ vỗ vào phía sau lưng của con dâu mình.
- Thế nào rồi, con bé này!
Thi Hạ sau một lúc mới dịu lại, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
- Không sao, không sao ạ.
Thế nhưng, Lệ Cảnh Diễn nhìn thấy dáng vẻ của cô, lại có chút ý nghĩ xấu xa.

Người phụ nữ này dường như rất kháng cự mình nha!
- Chuyện có con này, con bất cứ lúc nào cũng có thể, phải xem Thi Hạ rồi.
Anh ta thản nhiên nói.

Thi Hạ mở to hai mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt mình.

Anh ta đang đùa gì vậy!
Rõ ràng chính bản thân anh ta nói, giao kèo ba năm kết thúc, mình liền có thể rời đi mà!
Tô Giai Kỳ nghe thấy con trai mình lần này lại nói nó đều có thể, kích động không biết phải nói cái gì mới tốt.
Bà lại mang vẻ mặt đầy mong đợi nhìn sang Thi Hạ.
Bị mẹ chồng nhìn chằm chằm như thế, Thi Hạ thật sự có chút khó xử.
- Mẹ, con tạm thời, tạm thời vẫn chưa có dự định này ạ.
Cô nói không nên lời, có chút hổ thẹn.
Nói cho cùng, Tô Giai Kỳ đối với mình rất tốt rất tốt.

Cô không hi vọng khiến cho Tô Giai Kỳ thất vọng!
Nhưng mà có những chuyện cũng không do bản thân cô có thể quyết định.
- Tại sao thế.

Công việc ở công ty trước mắt cũng không cần phải gấp gáp.

Thành gia lập nghiệp, hai đứa đó, trước tiên cũng nên có một gia đình hoàn chỉnh đi!
Tô Giai Kỳ khuyên nhủ.
Bà biết, Thi Hạ và Cảnh Diễn, hai người đều ham mê công việc.

Nhưng mà, cũng không thể vẫn luôn không có con như vậy được.
Thái độ của Lệ Cảnh Diễn hôm nay khác thường, vậy mà bày ra dáng dấp ngoan ngoãn,
- Mẹ, con nghe lời mẹ.
Thi Hạ cả người hoảng sợ, ngẩn người.

Cô lúc này ngược lại hy vọng Lệ Cảnh Diễn có thể ngỗ ngược một chút, hơn nữa, có thể ngỗ ngược được bao nhiêu, thì cứ ngỗ ngược bấy nhiêu!
Khuôn mặt Tô Giai Kỳ vui mừng, nhìn đứa con trai của mình,
- Đúng đó, vậy mới là con ngoan.
Con trai thật sự đã trưởng thành rồi, đã hiểu được đạo lý của ba mẹ rồi!
- Thi Hạ, còn con?
Tô Giai Kỳ lại mang vẻ mặt đầy mong đợi nhìn con dâu của mình.

Một mình con trai dĩ nhiên không thể sinh được cháu trai rồi.
Cả người Thi Hạ có cảm giác như ngồi trên đống lửa.

Lệ Cảnh Diễn đáng chết!
- Con.........con, ha ha, mẹ, món cà nướng hôm nay thật ngon, làm thế nào vậy ạ.


Lần sau, con sẽ vào bếp cùng mẹ học tập một chút.
Cô vừa nói, vừa gắp một miếng cà nướng nhét vào trong miệng mình.

Tài nấu nướng của Tô Giai Kỳ thì khỏi phải nói rồi.
Lúc này, đối với Thi Hạ, chuyển đề tài xem ra, đó là biện pháp tốt nhất!
Quả nhiên, phương pháp lập tức có hiệu quả.

Nghe thấy bản thân được khen ngợi, Tô Giai Kỳ khỏi phải nói vui vẻ biết bao nhiêu.
- Được rồi.

Mẹ nói con biết nè, món cà này cái quan trọng nhất chính là vấn đề độ lửa.

Còn nữa, nguyên nhân cà hôm nay ngon, là ở thịt vụn đó nha!
Quả nhiên vẫn là con dâu mình biết phân biệt ngon dở.

Nào giống như chồng và con trai mình, chỉ biết dùng bữa, chẳng biết khen mình một chút nào cả!
Thi Hạ cười, cái miệng giống như được thoa mật ong vậy, "Mẹ thật lợi hại."
Quả là, mẹ của mình vẫn ở cấp bậc thấp, thế này mà đã tử trận rồi!
Thế nhưng, dáng vẻ giống như hoàn toàn không biết gì của bà ấy, thật sự đáng buồn.
――
Buổi tối, hai người họ vậy mà tự nhiên ở lại trong nhà cũ.
Sau khi tắm rửa xong, Thi Hạ mặc một chiếc áo ngủ màu hồng phấn chất liệu tơ tằm có đai đeo.

Thành thật mà nói, cô thật sự không thích chiếc áo ngủ này, có chút quá gợi cảm rồi.
Nhưng mà, chẳng còn cách nào khác, ở trong nhà cũ chỉ có những chiếc áo ngủ như thế này.

Cũng không biết có phải là ai đó cố ý sắp xếp không.
Tóc của cô vẫn chưa khô hoàn toàn, chỉ có thể cầm máy sấy tóc bên cạnh sấy khô tóc.
Lúc Lệ Cảnh Diễn bước vào, liền nhìn thấy Thi Hạ mặc bộ đồ ngủ gợi cảm, bao quanh thân hình lả lướt, mái tóc hơi rối, rất mê người.
Anh ta nhìn Thi Hạ.

Ánh mắt nóng bỏng.

Thế nhưng, Thi Hạ như không hề nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn vậy, vẫn tiếp tục sấy tóc.
Sau khi sấy khô tóc xong, đúng lúc, Lệ Cảnh Diễn cũng từ trong phòng tắm bước ra.

Anh ta vừa mới chạy vào phòng tắm tắm nước lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận