Cô Vợ Hợp Đồng

Lizzie quay ngoắt đầu lại trên cái cổ mảnh mai yêu kiều và nàng nhìn Ilios sửng sốt vì sốc và không tin nổi.
“Anh_ anh không thể nào có ý đó được!” nàng chống cự. Nhưng thậm chí khi chống cự, cũng có một thứ gì đó thật mãnh liệt và dữ dội đang bùng lên bên trong sâu thẳm của nàng_ một khao khát, một sự phấn khích, một ham muốn hoang dã của nữ giới trào dâng làm cơ thể nàng phải run bắn lên vì áp lực của nó và làm xấu hổ lòng kiêu hãnh của nàng bằng những điều nó nói về nàng. Nàng không thể nào muốn anh ta được_ và đặc biệt nhất là nàng không thể muốn anh ta trong tình huống mà sẽ làm cho nàng thoái lui trong khiếp sợ.
“Tôi có ý muốn như thế đấy” Ilios đảm bảo với nàng.
“Tôi không thể tin rằng có người nào mà có thể quá…thô lỗ và vô nhân đạo như thế, quá thiếu lòng trắc ẩn hay thông cảm như thế cả.”
Một âm thanh đột ngột vang lên từ cái di động của Lizzie, thông báo một tin nhắn vừa đến, ngay lúc đó đã làm cả hai bị xao lãng đi.
Ngắm nhìn cách Lizzie điên cuồng chộp lấy điện thoại để đọc nó, Ilios trao cho nàng cái nhìn khinh miệt lạnh lùng.
“Cô rõ ràng là nôn nóng muốn đọc tin nhắn của người yêu, nhưng_”
“Đó là tin nhắn của em gái tôi,” Lizzie ngắt lời chàng một cách lơ đãng, không buồn ngước mắt lên khỏi màn hình điện thoại. “Muốn biết mọi chuyện có ổn không.”
“Và cô, dĩ nhiên, là sẽ trả lời và nói với họ tất cả về cái gọi là sự thô lỗ và thiếu nhân tính của tôi rồi.”
“Không,” Lizzie bảo chàng. “Nếu tôi làm vậy chúng sẽ lo lắng cho tôi, và đó là điều tôi không muốn nhất. Tôi là chị cả. Công việc của tôi là trông nom và bảo vệ chúng. Chứ không phải những việc nào khác nữa.”
Ilios tiêu hóa câu trả lời của nàng trong thinh lặng. Một người chị lớn nhất nhà quyết định bảo vệ những đứa em của cô ta không phải là cách mà chàng muốn nghĩ về người phụ nữ này.
“Trời cũng đang sắp tối rồi” chàng bảo nàng, chỉ tay về phía chân trời nơi mặt trời mùa đông, đang bị che khuất một nửa bởi những đám mây, đang bắt đầu chìm dần xuống đường chân trời. “Chẳng bao lâu nữa trời sẽ tối. Tôi phải quay lại Thessaloniki. Chúng ta có thể tiếp tục cuộc thảo luận của mình ở đó.”
Suy nghĩ một cách nổi lọan, bất chấp cơ thể đang chết cứng của mình, Lizzie đột ngột nhìn thấy một cơ hội để đặt ra khoảng cách cần thiết giữa họ. Nàng ghét cái suy nghĩ bỏ trốn thay vì ở lại chiến đấu và chứng tỏ sự vô tội của mình, nhưng với một người đàn ông như người này, cứ khăng khăng đòi rút lấy hết nợ từ nàng_ trả thay cho tiền mặt_ thì những quy luật hứa hẹn thông thường dường như không phải là kiểu hành động theo lẽ thường tốt nhất.
“Rất tốt” nàng đồng ý, lấy lại ra cái điện thoại.
“Cô định làm gì vậy?” Ilios gặng hỏi.
“Gọi điện cho một chiếc taxi,” Lizzie trả lời.
Ilios lắc đầu, “Vô ích thôi. Cô sẽ không có được chiếc nào chịu chạy cả quãng đường đến đây_ và không cần thiết gì cả. Cô có thể quay lại cùng với tôi.”
“Không! Ý tôi là, không, cảm ơn. Tôi muốn tự sắp xếp cho mình hơn.” Lizzie khăng khăng, trong lúc đó thì tim nàng đập thình thịch như chạy đua với một sự hoảng hốt khiếp đảm sợ rằng chàng đã đoán ra lí do mà nàng quá miễn cưỡng đi chung với chàng không phải là nàng e ngại việc đó sẽ đưa đến sự thân mật giữa họ, mà là nàng sợ một phần sức mạnh của nàng thật sự chào đón sự thân mật đó.
“Cô có thể bỏ cái thái độ đức hạnh được rồi đấy,” Ilios bảo nàng. “Tôi có thể đảm bảo cô rằng tôi không có ý định dùng cái xe của tôi như là một cái nhà thổ tạm thời đâu_ và hơn nữa, số tiền mà cô nợ tôi sẽ còn phải đòi hỏi được trả nhiều hơn chứ không chỉ là một vài cái sờ soạng nhỏ lẻ đằng sau xe tôi đâu.”
Khi kết thúc câu phát biểu Ilios tiến đến cái khung va li kéo của Lizzie, sự mau lẹ khống chế của chàng đối với việc đó đã để cho nàng không còn lựa chọn nào khác hơn ngoài việc gật đầu chấp nhận miễn cưỡng lời đề nghị của chàng.
“Lối này,” Ilios ra lệnh.
Trước đó chàng đã bước qua cái mũi đất ngay từ căn biệt thự Villa Manos, và chàng không muốn bỏ Lizzie lại đây mà đi lấy xe dù việc đó thì dễ dàng hơn cho chàng. Và hơn nữa, chàng không tin tưởng nàng sẽ không cố gắng để mà lừa chàng lần thứ hai bằng cách cố trốn thoát mà không trả nợ của nàng.
Lối đi thì hẹp và đơn độc một đường, leo lên qua mũi đất, và Ilios đã làm cho nó trở nên đơn giản bằng cách chờ nàng đi trước, Lizzie có thể thấy điều đó. Trong tình huống thông thường nàng hẳn sẽ vui vẻ mà đi, trong bầu không khi khô lạnh của buổi tối, và thậm chí khi nàng lên được đến đỉnh của con dốc nàng có thể sẽ không chịu được mà liều lĩnh bước vài bước trật khỏi con đường mòn để hướng đến ngay mép của mũi đất, bị lôi về hướng đó bởi sự tuyệt diệu của phong cảnh.
Ilios quan sát khi cơn gió thổi mạnh vào Lizzie, quất mạnh tóc nàng làm thành một đống vàng rối tung, và sau đó chàng nhận ra những gì nàng đang làm.
Lizzie chỉ mới đi được vài bước chân thì nàng nghe Ilios quát lên ra lệnh đằng sau lưng nàng, “Không được di chuyển. Ở yên ngay chỗ của cô.”
Thật quá sức khi bị từ chối một niềm vui nho nhỏ như thế này trên tất cả mọi thứ khác, nên Lizzie phớt lờ chàng, quyết tâm không nhượng bộ chàng và tìm cho mình một giây lát nổi loạn và chiến thắng nhỏ mặc cho rằng nàng đã bị ép buộc phải chịu thua chàng ở những chuyện lớn hơn.
Khi Lizzie tiếp tục phớt lờ chàng và tiến đến cái gờ của mũi đất, Ilios bỏ mặc cái thùng đồ và đuổi theo nàng.
Quá muộn, Lizzie đã nhận ra được lí do cho mệnh lệnh của Ilios. Mặt đất chao đảo bên dưới chân nàng, sụp lở. Cái gờ của mũi đất đang đổ xuống_và nàng đang rơi cùng với nó. Nàng đang rơi, thực tế _nhưng không, Lizzie nhận ra với sự an tâm, không rơi vào biển với đá nhọn và hang hốc. Thay vì thế nàng ngã vào một nền đất chắc chắn và cứng, sạch sẽ của mũi đất, bị quấn chặt trong vòng tay của Ilios Manos khi chàng chộp lấy nàng trong một khoảng rơi, giật mạnh nàng trở lại với tốc độ cực nhanh và mạnh mẽ làm cho cả hai cùng lăn xuống đất. Chàng đã cứu mạng nàng.
“Cô điên à? Cô đang cố làm cái quái quỷ gì thế hả?”
“Không phải là ném mình ra khỏi mỏm đá, nếu đó là thứ mà anh đã nghĩ” Lizzie trả lời. “Khác với những thứ khác, tôi không hề có bất kì bảo hiểm nhân thọ nào. Vậy nên nó sẽ là vô nghĩa khi cố gắng tự giết mình”
“Vậy ra cô không lên kế hoạch làm vài hành động gây cảm động nào, tuyên bố rằng cô thà chết chứ không chịu mất danh dự à?” chàng chế nhạo. “Điều đó cũng được, bởi vì cô chỉ lãng phí thời gian thôi bởi cô đã mất danh dự của mình cùng với món nợ của cô rồi”
“Tôi không cố làm thứ gì khác hơn là đi ngắm cảnh một chút.” Lizzie bảo vệ mình. “Tôi không biết là nó nguy hiểm. Nó không có bất kì một biển cảnh báo nào”
“Nó không cần phải có cái nào cả. Vì nó là tài sản riêng, đặc biệt của tôi, dành riêng cho tôi sử dụng và hưởng thụ.”
Lizzie vẫn còn ở trong vòng tay của chàng, với sức nặng của cơ thể chàng đè nàng ghim xuống đất. Nàng đã cố cử động, nàng biết, nhưng những lời mà chàng đã nói_ đất riêng tư…đặc biệt của tôi… cho chính tôi sử dụng và hưởng thụ_ đã bắt đầu thiết lập một định hướng cho suy nghĩ một chiều bên trong đầu nàng. Áp dụng cho bản thân nàng, trong tình huống chàng khăng khăng đòi nàng phải bồi hoàn cho món nợ mà nàng đã thiếu chàng, giờ họ đang gợi lên một loại cảnh tượng về xác thịt mà biến cơ thể nàng trở nên yếu đuối với một khao khát táo bạo và lấp đầy nàng với sự kích thích và e sợ.
Nàng đã không hay cảm thấy thế này với bất kì người đàn ông nào. Nàng không muốn cảm thấy kiểu này với bất kì người đàn ông nào_ đặc biệt là không với Ilios Manos, người mà sẽ, nàng cảm thấy chắc thế, bắt lấy khao khát của nàng dành cho chàng và dùng nó để chống lại và trừng phạt nàng. Muốn một người đàn ông mà nàng quá thừa hiểu không phải là thứ gì đó mà nàng có thể tưởng tượng sẽ là của nàng_ cả toàn bộ cuộc sống của nàng, cả toàn bộ suy nghĩ nàng, là hoàn toàn trái ngược với khả năng có thể nhất. Không phải vì sự tự vệ của nàng, mà vì sự bảo vệ gia đình của nàng. Có những cảm giác như thế lúc này đang báo động và đe dọa nàng. Lizzie tuyệt vọng muốn phớt lờ những gì nàng cảm thấy, từ chối nó hoàn toàn nếu nàng có thể làm được. Nhưng nó sẽ không tha nàng. Nó quá mạnh so với nàng, quá quyết liệt biến nó thành một cảm giác thật cấp bách.
Tim nàng dện thình thịch dưới tay chàng, Ilios nhận ra thế, giống như tiếng đập của đôi cánh một con chim bị mắc bẫy, điên cuồng tìm kiếm tự do. Nhưng, giống như mảnh đất này và tất cả mọi thứ có trên nó, nàng là của chàng theo những quyền cổ xưa mà họ đã khắc sâu vào mỗi tế bào của cơ thể chàng. Nàng là của chàng, Chàng vẫn giữ lấy nàng không buông, và ấn lòng bàn tay của mình xuống để có thể cảm thấy sự sưng phồng, ấm áp của bầu ngực nàng, thật tròn trịa và đầy đặn hơn cái vẻ mỏng manh của nàng thể hiện ra rất nhiều.
Một cách tự động, theo đúng ý nguyện, như thể tách biệt khỏi những suy nghĩ của chàng và chỉ phù hợp với chính nhu cầu của nó, lòng bàn tay chàng cong lên ép vào da thịt nàng, đầu ngón tay cái chàng di chuyển bằng thực nghiệm phủ lên núm vú của nàng, và tay kia xiết chặt lấy cái ôm của nó để kéo nàng lại gần hơn. Cơ thể chàng di chuyển để cho chàng có thể ấn mạnh một đùi của mình vào giữa da thịt được cái quần jean phủ lên của nàng.
Cả thế giới_ thế giới của nàng, thế giới mà nàng đã nghĩ là nàng biết_ đã trở nên điên cuồng, Lizzie thừa nhận. Sức nóng thiêu đốt qua cơ thể nàng chắn chắc là sự ấm lên của thế giới do tăng tốc quá sức. Ngực nàng_ cả hai bên, chứ không chỉ một bên mà chàng đang vuốt ve mơn trớn_ đang đau đớn vì thích thú, trong lúc đó cái đùi ranh mãnh của người đàn ông liên tục đẩy vào giữa của nàng làm cho nàng thêm khao khát được miết chặt vào nó, chà đẩy lên nó, mở toang nàng ra cho nó và với tất cả những khả năng gợi tình tuyệt vời mà sự hiện diện của nó đã chỉ đường.
Người đàn ông này là…
Người đàn ông này là kẻ thù của nàng!
Hắn ta đang làm gì vậy? Ilios chưa bao giờ có bất kì sự nếm trải nào cho một quan hệ tình dục vô nghĩa và tình cờ, và chưa bao giờ như thế này, chàng đang chạm vào người phụ nữ này người mà đang nằm bên dưới chàng như thể chàng khao khát cái cảm giác của da thịt nàng bên dưới tay chàng_ như thể là sự khao khát mà chàng có thể cảm thấy đang đấm mạnh vào chàng những đòi hỏi thật dữ dội, thật cấp thiết, thật vượt quá sự kiểm soát của chàng, đến nỗi chàng không còn lựa chọn nào hơn ngoài việc phục tùng nó.
Khi Lizzie đẩy chàng ra Ilios liền thả nàng, tức điên lên cả với bản thân vì cái nhu cầu không thể chấp nhận được và không thể giải thích được của chàng và với nàng vì chính là nguyên nhân của nó.
“Anh không có quyền gì để làm việc đó cả” Lizzie nói với chàng thật hung dữ, lo âu một cách tuyệt vọng nhằm chứng tỏ vững vàng rằng nàng không phải là người mà đã khơi dậy những gì đã xảy ra.
“Đó không phải những gì mà cơ thể cô đã nói”
Đương nhiên là chàng chắc chắn đã biết những gì nàng đang cảm thấy, một người đàn ông như chàng, với hiện tượng thoáng qua đó vì chàng đã có những hiểu biết và sức mạnh về tình dục. Gương mặt của Lizzie bị đốt nóng với sự tự nhận thức rõ về cách mà chàng đã làm cho nàng cảm thấy như thế nào. Nàng dù vậy cũng không định cho phép chàng lấy đi tiện nghi của mình. Nàng sẽ không thể chống đỡ nó.
“Anh có thể nghĩ gì anh thích” nàng nói với chàng một cách phòng thủ. “Nhưng tôi biết sự thật”
Dĩ nhiên là nàng biết. Và sự thật là…
Nàng không muốn nghĩ về việc sự thật đó là gì, hay nó đã cảm giác như thế nào khi được ôm trong vòng tay của chàng, được vuốt ve bởi chàng, để cho những giác quan của nàng bừng lên và sự phòng vệ của nàng hạ vũ khí xuống sẵn lòng đầu hàng. Nàng không muốn nghĩ đến bất kì thứ gì khác hơn là tạo nên một khoảng cách càng xa càng tốt giữa nàng và Ilios Mano và càng nhanh càng tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui