Cao Trạch Vũ đi ra ngoài không bao lâu, ba cô liền vào.
Nghiêm Thư Hàm đối với ba cô đến cảm thấy thật ngoài ý muốn, rốt cuộc ở trong ấn tượng của cô, cô cùng ba nói chuyện cũng không nhiều.
Nghiêm Dương Hi từ trong mắt Thư Hàm thấy được sự kinh ngạc, đây là ông thất bại a! Con gái của ông thấy ông lại là bộ dáng này.
Bình phục một chút tâm tình, đi tới trước mặt Nghiêm Thư Hàm, Nghiêm Thư Hàm cũng đứng lên.
Nghiêm Dương Hi nhìn Thư Hàm tại giờ phút này, trong lòng rất hối hận, làm một người ba, bất luận điều gì, từ thời điểm cô sinh ra, chính ông không cho cô cái gọi là tình thương của người cha.
Nghiêm Thư Hàm nhìn ba cô tiến vào, cung kính gọi một tiếng: “Ba.”
Nghiêm Dương Hi gật gật đầu, lấy ra cái hộp trong tay.
Nghiêm Thư Hàm nhìn cái hộp kia, một cái hộp xa lạ nhưng nhìn kĩ có phần quen thuộc, 5 năm trước, cô thích nhất là tiệm bánh ngọt này, nhìn lại cô càng hoài niệm hương vị đó, nhưng ba cô như thế nào biết cái này?
Nghiêm Dương Hi kéo tay Thư Hàm, đem hộp đặt ở trong tay cô, “Từ buổi sáng đến bây giờ chưa ăn uống gì, đây là pudding dâu tây, món con thích ăn nhất, ăn một chút lót dạ.”
Đơn giản một câu kia thôi lại khiến lòng Thư Hàm nổi lên một tầng lại một tầng gợn sóng, vẫn là lần đầu tiên ba cô đối tốt với cô như vậy, hy vọng không phải bởi vì cô đồng ý gả cho Cao Trạch Vũ.
Nghiêm Thư Hàm cảm nhận được cái hộp trong tay không nặng, nhưng giờ phút này tâm tình không khác gì ngàn cân đè xuống.
Cô vốn không muốn hoài nghi hành động của ba cô, nhưng đột nhiên làm như vậy làm tâm của cô không thể không sinh hoài nghi.
Nghiêm Dương Hi chậm chạp nhìn Thư Hàm bất động, “Như thế nào không ăn? Chẳng lẽ không thích?”
Nghiêm Thư Hàm nhìn ba cô hơi hoảng loạn, lắc lắc đầu,“Con luyến tiếc không nỡ ăn.”
“Luyến tiếc” Nghiêm Dương Hi nghe được hai chữ này, trong lòng càng áy náy, “Đừng luyến tiếc, nhanh ăn đi.”
Nhìn ba cô nóng lòng, Nghiêm Thư Hàm chung quy vẫn mở hộp ra, xúc một muỗng bỏ vào trong miệng, hương vị vẫn như cũ, chỉ là hiện tại nhiều một phần tình cảm.
Nghiêm Dương Hi nhìn Nghiêm Thư Hàm rốt cuộc cũng ăn, trong cuối cùng cũng thả lỏng.
Lúc này, vì Nghiêm Thư Hàm phải đổi trang phục, Nghiêm Dương Hikhông tiện ở lâu, liền rời đi.Vừa ra khỏi cửa, Nghiêm Thư Tuấn liền vội vàng mở miệng: “Ba, Thư Hàm ăn sao?”
Nghiêm Dương Hi gật gật đầu “Cảm ơn con, Thư Tuấn.”
Nghiêm Thư Hàm một lần nữa đổi trang phục, lúc này thay đổi thành sườn xám màu đỏ, đều là đồ được may thủ công cao cấp, thể hiện được nét đẹp quý phái đậm chất phương Đông của Nghiêm Thư Hàm.
Nghiêm Thư Hàm phải đi chào khách khứa, nhưng hầu như đều là người cô không quen biết, cái này làm cho Thư Hàm có điểm phiền muộn, nhưng cũng chỉ bất đắc dĩ ra khỏi phòng.
Cao Trạch Vũ nhìn trang phục của Thư Hàm, trong mắt nhiều thêm một phần vui vẻ.
“Quả nhiên không làm mình thất vọng thất vọng.”
Mộ Thần ở bên người Cao Trạch Vũ rất là hâm mộ, “Cưới được cô dâu xinh đẹp như vậy, đời trước có lẽ cậu phải đi cứu vớt cả hệ Ngân Hà sao.”
Cao Trạch Vũ nhìn anh ta một cái, “Cậu thấy sao?” Nói xong liền đi nghênh đón cô dâu của mình.
Nghiêm Thư Hàm cũng không làm kiêu, thật tự nhiên đem tay cô giao cho Cao Trạch Vũ.
Cao Trạch Vũ đối với cô đột nhiên trở nên ra ngoan ngoãn, rất là vui vẻ, “Phụ nữ mà, quả nhiên không thể quá sủng ái.”
Tiếp thu ánh mắt của mọi người, Nghiêm Thư Hàm mới bắt đầu chuẩn bị, nhìn nhiều người như vậy, Nghiêm Thư Hàm có chút muốn lui bước.
Nửa giờ sau, Cao Trạch Vũ thấy Nghiêm Thư Hàm thật sự mệt mỏi, liền bảo Nghiêm Thư Hàm về phòng nghỉ ngơi.
Nghe thấy cái này, Nghiêm Thư Hàm tựa như được giải thoát, lập tức về phòng.
Nhìn bộ dáng Nghiêm Thư Hàm nhanh chóng nhón chân chạy đi, Cao Trạch Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, hiện tại đã như vậy, về sau sợ là nhiều thấy nhiều điều hơn đi, ai bảo cô là vợ của Cao Trạch Vũ.
Trở lại phòng Nghiêm Thư Hàm người đầy mỏi mệt, sau khi khóa cửa, liền chuẩn bị tắm gội.
Lại thấy trên bàn kia đặt một phần pudding dâu tây.
Nghiêm Thư Hàm đi qua cầm lấy phần pudding cô mới ăn một ngụm trước đó, “Xem như đã lâu không cảm nhận được tình thương của cha” Cầm lấy cái muỗng liền bắt đầu ăn.
Bất quá, ba cô làm như vậy sợ là khi bị mẹ cô biết, liền lại không thể thiếu mấy lời châm chọc.
Nhìn ngoài cửa sổ, những bông tuyết bay bay, Nghiêm Thư Hàm lộ ra một cái mỉm cười.
Cô không thích mùa đông lạnh lẽo, nhưng thích bông tuyết trắng của mùa đông.
Nghiêm Thư Hàm nhìn bên ngoài một trận tuyết lớn bay tán loạn, đối lập với màu đỏ thẫm đầy vui mừng trong phòng.
Không lâu sau, Nghiêm Thư Hàm đi tắm gội, trên giường đã sớm chuẩn bị tốt một kiện lễ phục.
Vẫn là màu đỏ, kiểu dáng là cái váy đuôi cá, không có một chút hoa văn, chính là đơn giản lại thập phần hoa lệ.
Sau Nghiêm Thư Hàm thay quần áo đi ra, Cao Trạch Vũ đã ngồi ở trên giường.
Nghiêm Thư Hàm lúng túng, anh khi nào tiến vào, cô không phải đã khóa cửa sao?
Cao Trạch Vũ nghiền ngẫm nhìn cô lúc này, một màu đỏ thẫm đơn giản khiến làn da càng thêm trắng nõn, Cao Trạch Vũ không khỏi thất thần, chậm rãi đi tới bên người Nghiêm Thư Hàm.
Nghiêm Thư Hàm không có động đậy, bởi vì không dám động.
Cao Trạch Vũ nhìn chằm chằm vào cô, cái này làm cho cô không rét mà run, tay nắm chặt quần áo, biểu hiện cô giờ phút thật khẩn trương.
Cao Trạch Vũ đi đến trước mặt cô, kéo qua tay cô, Nghiêm Thư Hàm liền rơi vào cái ôm ấm áp của Cao Trạch Vũ.
Đôi tay Cao Trạch Vũ gắt gao ôm Nghiêm Thư Hàm.
“Mặc như vậy thật đẹp, là cố ý quyến rũ anh sao?”
Nghiêm Thư Hàm thật không biết nói gì, “Quần áo không phải anh chuẩn bị sao? Đâu phải như lời anh vừa nói?”
“Cái miệng nhỏ vẫn là không ngoan như vậy, thật tưởng rằng đã học được cách ngoan ngoãn, xem ra vẫn cần trừng phạt.”
“Trừng phạt? Cái gì…ưm…” Còn không chờ Nghiêm Thư Hàm nói xong, một đôi môi mỏng liền đặt lên môi cô, Nghiêm Thư Hàm theo bản năng đẩy ra, lại muốn cho anh một cái tát.
Bất quá, ý tưởng này chỉ có thể dùng lúc chưa kết hôn, hiện tại làm như vậy không khỏi quá mức, nhận cái ôm Cao Trạch Vũ.
Cao Trạch Vũ thấy cô ngoan ngoãn như vậy liền không kiêng nể gì.