Sau khi xác định Jane đã chết, Wiliam Fraky liền cúi xuống nhìn người con gái đang bị hắn đè phía dưới, ánh mắt lo lắng của hắn vội vàng quan sát Triệu Y Vân một lượt, sau khi xác định cô không có gì tổn hại mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Nhưng khi nhìn lên gương mặt hốt hoảng của Triệu Y Vân, hắn có đôi chút hoang mang, ánh mắt của cô không đối diện với Wiliam Franky mà nhìn chăm chú vào vai trái của hắn, nơi có một lỗ thủng nhỏ xuyên qua bả vai, m.á.u t.ư.ơ.i không ngừng tuôn ra, đó chính là vết thương do viên đạn của Jane để lại.
Theo hướng nhìn của cô, Wiliam tự nhìn xuống vết thương nơi bả vai mình, màu đỏ của máu đã loang cả một mảng áo hắn đang mặc, tự cười giễu một tiếng, giọng nói trấn an của hắn vang lên:
“Anh không sao, chỉ là một vết thương nhỏ, sơ cứu một chút sẽ ổn thôi!”
Lời an ủi ấy của Wiliam Franky chẳng những không làm cho Triệu Y Vân yên tâm hơn mà hai đầu lông mày của cô ngày càng nhíu chặt lại với nhau, giọng nói không chắc chắn của cô vang lên bên tai hắn:
“Có vẻ như… đầu đạn đã được tẩm độc!!!”
Sau câu nói ấy của Triệu Y Vân, Wiliam Franky vô thức cúi xuống nhìn vết thương của mình một lần nữa, đúng là có chút khác biệt, màu máu lúc này đã không còn là màu đỏ nữa mà chuyển sang thâm đen.
Triệu Y Vân liền đẩy người hắn dậy dựa vào gốc cây rồi thẳng tay cầm con dao giải phẫu lên cắt đứt chiếc áo mà Wiliam Franky đang mặc xuống, bây giờ thì cô đã có thể chắc chắn hắn đã bị trúng độc, bởi xunh quanh miệng vết thương đã bắt đầu nhợt nhạt giống như bị ngâm trong nước một khoảng thời gian dài vậy.
Đưa mũi lại gần miệng vết thương ngửi qua một chút, Triệu Y Vân liền trừng lớn mắt, đây chính là mùi của độc Tử Thần, một trong những loại kịch độc nổi tiếng trong giới ám dược bởi tốc độ lan truyền độc tố trong máu cũng như thời gian kết liễu nạn nhân.
Nỗi lo lắng của Triệu Y Vân được đẩy cao hơn khi vết thương của Wiliam Franky do đạn M45 gây ra, một vết thương xuyên qua bả vai, cộng thêm đầu đạn được tẩm độc, điều này khiến cho tốc độ lan truyền độc tố trong máu của hắn càng cao hơn.
Không để mất nhiều thời gian, Triệu Y Vân liền xoay chiếc vòng cổ, đó chính là thiết bị liên lạc nguy trang mà Hà Linh Chi đã chế tạo ra, và người mà cô đang muốn liên hệ cũng là cô ấy.
Liên lạc được kết nối, Triệu Y Vân lập tức đi vào trọng tâm:
“Bìa rừng Aton, Wiwi bị trúng Tử Thần do M45 gây ra, tính đến thời điểm hiện tại đã được hai phút!!!”
Sau khi nói qua tình hình thực trạng của Wiliam Franky, Triệu Y Vân lập tức ngắt kết nối, đôi bàn tay mảnh khảnh có chút run rẩy lục tìm trong túi cứu thương mini của mình lấy ra một viên thuốc màu trắng, cô không nói gì mà trực tiếp nhét nó vào khoang miệng Wiliam Franky rồi bắt anh nuốt xuống.
Kế tiếp cô dùng một thứ bột cũng màu trắng rắc lên miệng vết thương cả phía trước lẫn phía sau.
Cảm nhận được thứ thuốc trong miệng có chút quen thuộc, Wiliam Franky liền uể oải hỏi:
“Đây là…”
“Ma túy!!! Hiện tại chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có ma túy tinh chế mới có thể ngăn cản tốc độ lan truyền độc tố trong máu, anh yên tâm, mỗi một viên này tôi đã tính toán rất kỹ lưỡng liều lượng, dùng một lần chắc chắn sẽ không thể trở thành con nghiện được.
Hơn nữa…”
Sau khi dùng vải quấn chặt một phần bả vai Wiliam Franky, lúc này Triệu Y Vân mới đối diện với đôi mắt vốn chứa đựng vẻ ưng quang nhưng giờ đây nó lại được thay thế bởi sự mông lung, không tiêu cự.
Giữ chặt lấy gương mặt sắp gục xuống của hắn, cô cất giọng kiên định:
“Nếu anh có trở thành con nghiện, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh!!!”
Lời Triệu Y Vân vừa dứt, một tiếng cười khẽ từ vòm họng của Wiliam Franky liền bật ra, đôi mắt hắn gần như đã nhắm hẳn lại, đầu cũng bắt đầu lắc lư không có tự chủ, cũng may nhờ có Triệu Y Vân mới không bị đổ gục, cánh môi bạc mỏng có chút nhợt nhạt khẽ nhếch:
“Vậy cho anh thêm mấy viên nữa đi!!!”
“WILIAM!!!”
“Được rồi, trêu em một chút thôi!!! Anh đây sống rất dai, không chết được!!!”
“Tốt nhất nên là như vậy!!!
Lại thêm một tiếng cười khẽ, nhưng Wiliam Franky sau đó không nói thêm gì nữa mà gục đầu tựa vào hõm cổ Triệu Y Vân.
Thuộc hạ của cả hai người lúc này đều đã vây quanh bọn họ chờ chỉ thị, nâng tay nhìn thời gian đang đần trôi qua, sau đó Triệu Y Vân liền nói:
“Tập trung toàn bộ pháo tín hiệu về nơi này, sau mười phút nữa liên tục bắn qua tầng ngọn cây đón người của Phương Thần Phong và Hà Linh Chi!!!”
“RÕ!”
Toàn bộ thuộc hạ đồng thanh nhận lệnh, giờ phút này bọn họ không còn phân biệt người dẫn đầu là ai, bởi tính mạng của Wiliam Franky lúc này mới là quan trọng nhất!!
Sở dĩ Triệu Y Vân ra lệnh cho bọn họ làm như vậy là bởi vì với tình trạng hiện tại của Wiliam Franky, hắn không được phép di chuyển hay hoạt động mạnh, nếu không tốc độ lan truyền độc tố sẽ ngày càng gia tăng, mới chỉ chưa đầy năm phút, loại độc tố này đã khiến cho một người cường tráng như hắn liền trở nên yếu ớt không chút phòng bị, hoặc có thể nói là mất nửa cái mạng.
[…].