Trong lúc nhất thời, Ôn Ninh không nói nên lời, từ hôm qua đến giờ cô vẫn luôn suy nghĩ những chuyện này.
Nếu nói cô không quan tâm, thì chính là nói dối.
Cô… Thực sự đã từng cảm động vì những gì Lục Tấn Uyên đã làm cho mình, nhưng mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó.
Hai người họ chẳng còn quan hệ gì nữa, cô cũng không có tư cách gì để ghen, không phải sao?
“Không phải, chỉ là cảm thấy những lời nói này của anh có chút khôn thú vị.
Nếu đã không phải chuyện công việc vậy thì tôi cúp máy đây.”
Ôn Ninh giả vờ bình tĩnh nói xong, Lục Tấn Uyên một hơi thật sâu: “Đúng là trước đây tôi và Mộ Yên Nhiên có hẹn hò, nhưng đã chia tay rồi, bây giờ không có quan hệ gì nữa.”
Nghe vậy Ôn Ninh có chút tự giễu, chẳng trách ngày hôm qua cô gái kia lại dùng giọng nói dịu dàng thân thuộc đến như vậy.
Hóa ra là người mình yêu, dĩ nhiên là sẽ thân thiết hơn người thường rất nhiều.
Người đàn ông này, rõ ràng là vẫn luôn nhớ mãi không quên bạn gái cũ.
“Hôm qua cô ấy đột nhiên trở về Trung Quốc muốn tôi đến đón.
Tôi cũng không thể để mặc một người con gái ở bên ngoài một mình.
Còn về quần áo, vì thấy cô ta vừa trở về từ nước ngoài vẫn đang lạnh run nên tôi mới đưa quần áo của mình cho cô ta.”
Lục Tấn Uyên cũng không biết tại sao mình lại phải giải thích như vậy.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói rầu rĩ của Ôn Ninh, anh vậy mà lại không tự chủ được mà nói ra.
“Ừ” Ôn Ninh nhẹ nhàng đáp lại, phải nói những lời này của Lục Tấn Uyên ít nhiều cũng khiến trong lòng cô bớt đi phiền muộn.
“Mấy ngày này cô ở nhà cố gắng nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Lục Tấn Uyên nghe Ôn Ninh thấp giọng trả lời, hàng lông mày cũng hơi nhíu lại cũng đã dãn ra một chút
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Ninh dự tính ăn sáng xong sẽ đi mua sắm, còn Lục Tấn Uyên lại bắt đầu một ngày làm việc mới.
Đang nhìn bản kế hoạch trong tay thì điện thoại di động lại vang lên, là Bạch Tân Vũ gọi tới.
“Này, cậu cũng thật không biết suy nghĩ, Yên Nhiên về nước cũng không báo cho bọn tôi một tiếng mà đã tự mình đi đón rồi.”
Bạch Tân Vũ cực kì khó chịu.
Rõ ràng anh ta là bạn tốt từ thời trung học của hai người đến tận bây giờ.
Vậy mà Mộ Yên Nhiên về nước lại chẳng ai báo cho anh ta một tiếng.
Vẫn là do anh ta đọc tin tức giải trí mới biết được việc này.
“Cậu nên hỏi cô ấy, chứ không phải hỏi tôi”
Lục Tấn Uyên không khách khí đáp lại.
Anh cũng là tối qua mới biết Mộ Yên Nhiên đã về Trung Quốc, còn trở tay không kịp.
Làm gì có thời gian thông báo cho người khác
“Dừng.” Bạch Tân Vũ bĩu môi: “Tôi vừa gọi điện cho cô ấy rồi.
Đúng lúc có được cơ hội hiếm có này, thừa dịp lần này Yên Nhiên trở về, chúng ta đi tụ tập một chút đi.”
Lục Tấn Uyên nhìn bản kế hoạch trong tay, anh vốn không thích mấy kiểu tụ tập náo nhiệt này, đang định mở miệng từ chối thì Bạch Tân Vũ dường như đã đoán được anh sẽ nói gì.
“Cậu cũng đừng có bảo là cậu không muốn tới.
Từ ngày còn đi học đến giờ cậu chưa từng đến buổi tụ họp nào của bạn bè cả.
Lần này Yên Nhiên về nước mà cũng không mời được vị đại thần cậu à? Dù gì cũng là tiệc chào đón cô ấy trở về, mà cậu lại không đến là rất không nể tình người ta rồi.”
Lục Tấn Uyên suy nghĩ một chút, Mộ Yên Nhiên trở về, đúng là nên làm một bữa tiệc đón người bạn mới trở về, lại đã có người nguyện ý chuẩn bị, vậy thì anh đi đến một chút cũng sẽ không sao.
Vì vậy, anh gật đầu một cái: “Được rồi, thời gian địa điểm các cậu quyết định đi, thông báo cho tôi một tiếng là được.”
Bạch Tân Vũ nghe Lục Tấn Uyên đồng ý, thì lúc này mới vui vẻ mà tắt điện thoại.
Đầu tiên là Ôn Ninh đi đến trung tâm thương mại để mua ít đồ cho trẻ con, dù sao cô cũng rảnh rỗi.
Mua sắm xong xuôi mới nhớ ra thực phẩm bổ sung dinh dưỡng mình thường uống vừa hết rồi nên cô lại đi vào hiệu thuốc cách đó không xa.
“Tôi muốn..”
Ôn Ninh đang nói chuyện với nhân viên bán hàng, lúc này, mẹ của Lục Tấn Uyên là Diệp Uyển Tĩnh cũng đến mua đồ, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy cô đang đứng ở quầy cách bà không xa.
Là Ôn Ninh?
Thật đúng là đủ xui xẻo.
Diệp Uyển Tĩnh nhìn đi chỗ khác, trong lòng vô cùng bực bội.
Dù là ông cụ trong nhà nói rằng bát tự của cô ta có lợi với Lục Tấn Uyên, nhờ có cô ấy mà Lục Tấn Uyên mới có thể tỉnh lại.
Nhưng Diệp Uyển Tĩnh căn bản là không tin, chỉ có điều ông cụ lại là người có quyền uy lớn nhất nhà, bà có khổ cũng không thể nói nên lời, chỉ có thể đồng ý.
Cho tới bây giờ, bà chỉ cảm thấy Ôn Ninh đúng thật là may mắn, Lục Tấn Uyên vừa tỉnh lại ngay khi cô gả đến, nếu không thì làm sao đến lượt cô trở thành mợ chủ nhà họ Lục, cũng may là giờ đã ly hôn rồi.
Nếu không sống chung một nhà đúng là chướng mắt.
Đang nghĩ ngợi, Diệp Uyển Tĩnh cũng không có ý định mua đồ, lúc đang chuẩn bị rời khỏi đây, thì lại đột nhiên nghe loáng thoáng được Ôn Ninh nói các loại từ ngữ “Dành cho phụ nữ có thai”.
Ngay khi từ “phụ nữ có thai” lọt vào tai bà, Diệp Uyển Tĩnh liền trở nên tỉnh táo không ít, bà trợn mắt nhìn cách ăn mặc của Ôn Ninh ngày hôm nay.
Áo phông rộng thùng thình, giày bệt, khuôn mặt sạch sẽ không son phấn, cả người đều chứng thực những gì mà bà vừa nghe thấy.
Ôn Ninh có thai?
Diệp Uyển Tĩnh bị tin tức này làm cho hoảng sợ, lúc này Ôn Ninh đã mua đồ xong, định rời đi thì thấy Diệp Uyển Tĩnh đứng cách đó không xa, ánh mắt như đóng đinh vào người cô.
Bị dọa đến nỗi tim đập loạn xạ trong lồng ngực.
Ôn Ninh không có nhiều ấn tượng về Diệp Uyển Tĩnh, bởi vì từ trước đến nay bà ấy sẽ không bao giờ nhìn thẳng vào cô, thế cho nên Ôn Ninh cũng không đem mặt nóng dán mông lạnh tự làm mình mất mặt.
Có phải bà ta đã nghe thấy gì rồi không?
“Cô mang thai rồi?” Diệp Uyển Tĩnh đi tới, nhìn chằm chằm vào bụng của Ôn Ninh, hận không thể mổ bụng cô ra xem bên trong có thật sự là có em bé hay không.
Ôn Ninh suy nghĩ một chút: “Không có”.
Diệp Uyển Tĩnh vô cùng ghét cô, nếu biết đứa con trong bụng có liên quan đến Lục Tấn Uyên có phải sẽ bắt cô đi phá thai không?
Cô không thể mạo hiểm được.
“Vậy cô mua những thực phẩm dưỡng thai này để làm gì?” Diệp Uyển Tĩnh gặng hỏi, bà không cho phép có bất cứ sự cố gì làm xáo trộn cuộc sống của Lục Tấn Uyên.
“Tôi dự định có thai không được à?” Ôn Ninh trên trán toát mồ hôi lạnh.
Diệp Uyển Tĩnh nghi ngờ liếc nhìn cô: “Cô định mang thai với ai.”
Loại phụ nữ không sạch sẽ, lại đã từng vào tù ra tội này, vậy mà còn có thể lấy chồng, còn muốn sinh con á?
“Đây hẳn là chuyện riêng tư của tôi, đúng không?” Ôn Ninh không muốn dây dưa với và ta: “Dù sao bây giờ tôi có làm cái gì cũng không liên quan đến nhà họ Lục.”
Diệp Uyển Tĩnh nghi ngờ liếc nhìn cô, nhưng bà cũng không tin Lục Tấn Uyên lại có hứng thú mà đụng vào một người phụ nữ đã ngồi tù: “Cô tự biết thế là tốt.”.
“Ồ, nhân tiện, cô đã thấy tin tức mới nhất chưa? Mộc Yên Nhiên, cô gái như vậy mới chính là mẫu người mà Tấn Uyên nhà chúng tôi thích, gia cảnh xuất chúng, ngoại hình xinh đẹp lại còn có tài, còn cô …”
Diệp Uyển Tĩnh không nói tiếp, nhưng Ôn Ninh hiểu rõ ẩn ý của bà.
Không phải người phụ nữ như cô không xứng với Lục Tấn Uyên sao?
“Yên tâm, việc này không cần bà nói tôi cũng biết.”
Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi: “Xin lỗi, tôi phải đi trước.”
Ôn Ninh nói xong liền rời đi, cũng không có hứng thú đi đâu nữa, đi thắng về nhà.
Ôn Ninh thả người xuống giường, đưa tay sờ bụng, may mà vừa rồi Diệp Uyển Tĩnh không có tiếp tục tra hỏi, nếu không thì cô cũng không chắc chắn là có thể lừa được nữa..