“Sao lại không mệt chứ?” Ôn Ninh chợt im lặng với Lục Tấn Uyên.
Hôm qua phải ngồi máy bay mấy tiếng mới về tới Hà Nội, rồi lại không nghỉ ngơi tới tận bây giờ, anh nghĩ là cơ thể mình làm bằng sắt à?
“Mau nghỉ đi, em phải tới bệnh viện chăm sóc mẹ đây.
”
Ôn Ninh giục, Lục Tấn Uyên xem tin nhắn cô gửi tới, cười cười, gửi một bản ghi âm cho cô: “Em đang quan tâm anh đấy à?”
Ôn Ninh ấn mở, một giọng đàn ông trầm thấp và hơi khàn khàn truyền vào tai cô khiến cô trở nên mềm nhũn tê dại, cơ thể cô run lên, lập tức gõ chữ: “Cứ coi là vậy đi, mau ngủ đi.
”
Lục Tấn Uyên chỉ cần tưởng tượng cũng đoán được dáng vẻ bây giờ của Ôn Ninh, có lẽ cô đang đỏ mặt, rõ ràng rất quan tâm nhưng ngoài miệng lại không chịu thừa nhận, cái cô gái này đúng là nói một đằng làm một nẻo.
Nhưng cái kiểu nói một đằng làm một nẻo này không khiến anh chán ghét, mà lại còn thấy đáng yêu.
“Nghe em vậy, anh đi nghỉ ngơi, ở bệnh viện đừng làm gì mệt mỏi quá, cứ bảo mấy người kia giúp em.
”
Ôn Ninh nở một nụ cười đáp lại, đúng lúc đó An Minh đi lên bảo cô xuống ăn sáng, cô bèn cất điện thoại rồi xuống lầu ăn cơm.
Lục Tấn Uyên mời một nhà dinh dưỡng học làm đồ ăn cung cấp dinh dưỡng hằng ngày cho Ôn Ninh, sau khi cô ăn xong, An Minh đi cùng cô tới bệnh viện.
Lúc Ôn Ninh tới đó thì bảo An Minh đi làm việc của anh ta, mặc dù hiện tại nói là anh ta đang đi cùng cô nhưng Lục Tấn Uyên vẫn có khá nhiều chuyện cần anh ta làm, nên cô không muốn làm trễ nãi thời gian của anh ta.
Sau khi An Minh rời đi, Ôn Ninh ngồi trong phòng bệnh, cô lặp lại những việc mỗi ngày đều làm, bắt đầu lau mặt, bóp tay cho mẹ.
Mặc dù có người đã nói rất nhiều lần là không cần cô tự làm mấy việc này, nhưng Ôn Ninh vẫn khăng khăng tự làm, chỉ có như vậy cô mới có cảm giác mình thật sự đang chăm sóc mẹ.
Chẳng mấy chốc đã hết một ngày.
Ôn Ninh đợi ở đây tới chạng vạng tối mới về nhà, cô về nhà chưa được bao lâu Lục Tấn Uyên đã gọi điện cho cô.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc, tuy không thể gặp nhau nhưng tình cảm cũng chẳng hề phai nhạt.
“Vài ngày nữa anh giải quyết xong công việc sẽ tới gặp em.
”
Lục Tấn Uyên nhìn lịch trình của mình, giờ muốn tới gặp Ôn Ninh thì hơi khó, anh đành phải sắp xếp hội nghị đối ngoại ở thành phố nơi Ôn Ninh ở.
Lúc đi công tác thì tiện thể ghé qua, đỡ phải gây hoài nghi cho người trong nhà.
“Ừ, em biết rồi.
” Ôn Ninh biết anh muốn tới gặp mình thì cảm thấy rất ngọt ngào trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ninh đến bệnh viện thăm mẹ theo lịch trình thường ngày.
Lúc cô đang làm mấy việc với y tá thì có người gõ cửa: “Có phải cô Ôn Ninh không ạ?”
Một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính đi vào: “Tôi là bác sĩ xoa bóp chuyện nghiệp mà anh Lục mời tới.
”
Tuy là nói như thế, nhưng sau khi người này tự giới thiệu thì lại nở một nụ cười đầy ẩn ý, chỉ trong chốc lát nụ cười đó đã biến mất.
Ôn Ninh cũng chẳng để ý nhiều, nghe thấy anh ta nói thế thì vội vàng đứng lên rồi lau tay: “Anh ấy bảo anh tới à?”
Người đàn ông đó gật đầu: “Trước đây anh Lục bình phục là nhờ liệu trình của tôi, nên anh ấy bảo tôi tới gặp một người tên là cô Ôn Ninh, giúp cô ấy một tay.
”
Ôn Ninh nghe thấy thế thì nở một nụ cười, trước đây Lục Tấn Uyên phải nằm trên giường bệnh mấy năm trời, giờ cơ thể anh khỏe mạnh như vậy là nhờ có công lao chăm sóc cẩn thận của nhà họ Lục.
Ôn Ninh định hỏi, nhưng cô lại nghĩ giờ Lục Tấn Uyên đang bận rộn như vậy, e rằng cũng rất khó gánh vác các khoản chi phí, chỉ có thể tạm thời gác lại, không ngờ Lục Tấn Uyên lại nghĩ tới chuyện này mà mời người tới giúp cô.
Người đàn ông đó đúng là còn chu đáo hơn mình tưởng.
Trong lòng Ôn Ninh rất cảm động, cũng rất ngào, cười mời anh ta: “Vậy đành làm phiền anh rồi.
”
“Không có gì, tôi tên là Lâm Tư Thần, cô Ôn, sau này mong cô giúp đỡ tôi nhiều hơn.
”
Nói đoạn, Lâm Tư Thần giơ tay ra và bắt tay với Ôn Ninh, Ôn Ninh chạm vào lòng bàn tay của anh ta thì cảm thấy lòng bàn tay anh ta có rất nhiều vết chai, cô cảm thấy điều này không tương xứng với vẻ bề ngoài của anh ta.
Nhưng nghĩ tới chuyện anh ta học hộ lý thì Ôn Ninh cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ nghĩ mấy vết chai đó tích tụ từ những lần anh ta xoa bóp cho bệnh nhân.
Ôn Ninh mời anh ta đi vào, cô thấy thái độ anh ta khám cho mẹ rất chuyên nghiệp thì chợt căng thẳng.
Nhưng anh ta cũng không nói tin gì xấu mà chỉ nói là lúc về sẽ lập một liệu trình hồi phục thật hiệu quả rồi rời đi.
Sau khi Ôn Ninh tiễn anh ta đi thì đúng lúc An Minh quay lại, anh ta thấy có người lạ tới phòng bệnh thì hơi ngạc nhiên: “Cô Ôn, bạn của cô à?”
“Đấy là người mà Tấn Uyên bảo tới để khám bệnh cho mẹ tôi.
”
Ôn Ninh lắc đầu, An Minh cảm thấy hơi lạ, Lục Tấn Uyên chẳng nói gì tới việc gọi người tới, chẳng lẽ đây là một bất ngờ nhỏ của hai người bọn họ à?
An Minh nghĩ nghĩ, chắc là vậy rồi, anh ta cũng không hỏi thêm gì nữa.
Lúc Lục Tấn Uyên đang bận rộn làm việc thì chuông điện thoại di động vang lên, đập vào mắt anh là mấy tấm ảnh trên màn hình điện thoại.
Trong nháy mắt, anh nắm chặt chiếc điện thoại, mạch máu trên tay nổi lên, trông rất đáng sợ.
“Sao lại như này? Sao anh ta lại ở đó?”
Lục Tấn Uyên thậm chí còn không quan tâm tới cuộc họp sắp bắt đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Ngay lúc anh đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên: “Thấy rồi chứ? Anh hiểu phải làm như thế nào, đừng khiến tôi thất vọng.
”
Chỉ một câu đơn giản như vậy lại khiến đôi mắt sâu thẳm của Lục Tấn Uyên trở nên mờ mịt.
Tại sao lại như vậy?
Ở nước ngoài cách ngàn dặm.
Ôn Ninh đang học cách xoa bóp cơ cho mẹ với Lâm Tư Thần ở trong phòng bệnh, lúc này tiếng chuông điện thoại chợt vang lên cắt ngang hai người.
Ôn Ninh nhìn thoáng qua, Lục Tấn Uyên gọi điện cho cô, cô ngượng ngùng ra hiệu rồi đi ra ngoài nghe máy: “A lô?”
“Giờ em đang ở đâu?”
Hình như giọng Lục Tấn Uyên không giống bình thường cho lắm, đó là giọng điệu mà Ôn Ninh chưa bao giờ nghe thấy.
Lo lắng bất an, không có sự bình tĩnh lạnh lùng của thường ngày, giống như là anh đã biến thành một người khác.
Ôn Ninh nghĩ, chẳng nhẽ Lục Tấn Uyên gặp phiền phức gì à?
“Anh, anh có chuyện gì à? Sao vậy?”
“Trả lời câu hỏi của anh!” Lục Tấn Uyên không để ý tới câu hỏi đầy lo lắng của Ôn Ninh, giờ đây anh chỉ muốn xác nhận một chuyện.
“Em ở bệnh viện với mẹ.
”
Ôn Ninh không hiểu lắm, nhưng giọng điệu Lục Tấn Uyên nghiêm trọng như vậy nên cô cũng không dám không trả lời.
“Còn gì nữa không? Có ai nữa không?” Lục Tấn Uyên bực bội bứt tóc, cái cảm giác bất an đấy như muốn nuốt chửng anh.
“Còn một người nói là nhà vật lý trị liệu anh mời đến… Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Lục Tấn Uyên nghe thấy thế thì ánh mắt trở nên tối sầm, siết chặt nắm đấm, cơn kích động vừa rồi cũng dần nguôi ngoai, ánh mắt hơi thất thần nhìn về phía trước.
.