Ôn Ninh nhịn không được mỉm cười, cô rất hiếm khi thấy dáng vẻ của Lục Tấn Uyên ngủ say như vậy, trước mặt của mọi người anh luôn mang dáng vẻ nghiêm túc, giống như nam thần không dính chút bụi trần.
Chỉ là dáng vẻ này của anh khiến cho Ôn Ninh cảm thấy gần gũi hơn.
“Chào buổi sáng…” Ôn Ninh hôn lên môi của Lục Tấn Uyên: “Không ngủ thêm chút nữa sao?”
Lục Tấn Uyên lúc này mới tỉnh táo hẳn, nhíu mày liếc nhìn đồ đạc trên giường, mới nhớ ra tối hôm qua anh chạy qua đây ôm Ôn Ninh ngủ, anh vốn dĩ định sẽ rời đi trước khi Ôn Ninh tỉnh dậy nhưng không ngờ rằng lại ngủ say như vậy…
Như thế này làm sao anh có thể bảo Ôn Ninh rời đi đây?
Biểu cảm của Lục Tấn Uyên trầm xuống, anh đứng dậy đi vào trong phòng tắm bắt đầu tắm rửa.
Ôn Ninh có chút không giải thích được nhưng cũng không nghĩ nhiều, dẫu sao Lục Tấn Uyên cũng vừa mới tỉnh dậy.
Cô gọi vài món ăn sáng mà Lục Tấn Uyên thích, để anh ăn chút gì đó rồi mới đi làm việc, như vậy sẽ thoải mái hơn chút.
Nhưng sau khi Lục Tấn Uyên đi ra từ trong phòng tắm liền đi ra thay quần áo.
“Ăn chút bữa sáng đã rồi đi, dạ dày của anh không tốt, đừng để bụng rỗng.
”
Nghe Ôn Ninh nói vậy, động tác thắt cà vạt của Lục Tấn Uyên liền dừng lại, trong mắt hiện lên tia kháng cự: “Em ở đây cũng lâu rồi, bay giờ em về nhà đi, anh cũng chuẩn bị phải đi rồi.
”
Giọng điệu của Lục Tấn Uyên lạnh lùng, khiến cho ngọn lửa vừa mới dấy lên trong lòng cô lập tức bị dập tắt lần nữa.
“Em…”
Ôn Ninh muốn nói gì đó nhưng sau khi Lục Tấn Uyên thay xong quần áo liền rời khỏi, chỉ để lại cho cô một bóng lưng lãnh đạm.
Ôn Ninh giống như một trái bóng bị xì hơi, bây giờ cô thật sự đã bị sự mâu thuẫn của người đàn ông này làm cho hồ đồ rồi.
Lẽ nào đàn ông cũng có mấy ngày trong tháng, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy không đúng? Vì vậy mới bất thường như thế?
Ôn Ninh suy nghĩ lung tung, mà cũng không muốn chậm trễ ở đây nữa, dẫu sao mẹ cô cũng không biết cô chạy đi ra ngoài làm gì, nếu như không quay về bà sẽ nghi ngờ.
Ôn Ninh gọi lái xe đưa cô trở về, đến bệnh viện cô giả vờ như vừa rời khỏi nhà, cười tươi chào hỏi Bạch Linh Ngọc.
Lâm Tư Thần cũng ở đây, nhìn thấy cô tới, ánh mắt anh ta tối sầm lại, đánh giá trên người cô một chút, dường như phát hiện ra điều gì đó.
Ôn Ninh cảm giác được liên nhìn qua, Lâm Tư Thần khẽ mỉm cười đối mặt với ánh mắt của cô, dáng vẻ vô tư trong sáng.
Cô nhịn không được lắc đầu, tên Lâm Tư Thần này mặc dù nhìn không giống bác sĩ nhưng rất nhiều phương pháp chữa trị của anh ta rất hữu dụng, không giống như những phương pháp điều trị thông thường, những ý tưởng của anh ta táo bạo mà hiệu quả.
Vì vậy Ôn Ninh không nói lời nào: “Anh Lâm, tình hình phục hồi của mẹ tôi vẫn tốt chứ?”
Lâm Tư Thần gật đầu nhìn quần áo trên người Ôn Ninh, vẫn là bộ quần áo tối hôm qua, hơn nữa mùi hương cũng thay đổi…
Rõ ràng cô không giống như đã về nhà, hai điểm này gộp lại suy ra một điểm cô đã đi đến một nơi khác.
Mà tối hôm qua…dường như có một người cũng đã xuất hiện ở nơi này, lẽ nào là…
Lâm Tư Thần dường như nghĩ tới gì đó, vì thế muốn đi ra ngoài gọi điện thoại.
“Hình như có người không nghe lời rồi thì phải!”
Nụ cười khiêm nhường trên gương mặt người đàn ông biến mất thay vào đó là dáng vẻ hung ác đến cực điểm.
Lục Tấn Uyên đang bàn chuyện hợp tác với người khác, lúc này điện thoại đổ hai hồi chuông, anh cầm lên liếc nhìn qua sau đó nắm chặt lấy điện thoại trong tay, khớp xương cũng tái đi vì dùng quá nhiều lực.
.